Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Người chơi tự do quả thật rất thích hóng chuyện.
【Quá trơ trẽn, một đội đã tham gia thi đấu chuyên nghiệp lại đi cướp boss của một người chơi đơn.】
【Đội Hoa Lâm nghĩ gì vậy? Họ làm gì vậy? Trả thù lần trước à? Nhưng mang cả đội ra trận thì có khoa trương quá không? Ngay cả Tuấn cũng không nhận ra.】
【Tuấn không nhận ra mình sẽ bị cướp boss, nhưng cậu ta đã dừng tay trước khi phóng chiêu cuối, nếu không mấy thành viên đi trước đã ngỏm củ tỏi rồi.】
【Tình hình thế nào? Rốt cuộc có chuyện gì vậy?】
Nguyễn Tiểu Ly nhìn màn hình, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng. Cô không muốn nói lời vô nghĩa với những người này.
Trong khi mọi người vẫn đang xem kịch và nhìn cục diện bế tắc này thì Tuấn lại thình lình di chuyển.
Tuấn bay vút lên không trung, rút cung tên ra và bắn năm mũi tên! Trong nháy mắt, năm người chơi của Hoa Lâm đã bị giết.
Lúc này, trên màn hình xuất hiện một loạt bình luận.
【Má ơi!】
【Thần linh ơi!】
【Đậu xanh rau má!】
Đấu võ rồi.
Những người trong phòng huấn luyện Hoa Lâm cũng rất ngạc nhiên, có người hô lên: “Tuấn đang giết chúng ta!”
Lưu Phong nghiến răng: “Đánh trả, đánh xong trận này rồi nói chuyện sau.”
Lưu Vũ Kỳ sốt ruột: “Không được đánh! Còn chưa đủ xấu hổ đúng không?”
Một vài đội viên do dự. Trong lúc họ chần chờ chưa động chuột thì nhân vật của họ đã bị Tuấn giết tại chỗ.
Lưu Phong quay đầu nhìn Lưu Vũ Kỳ: “Chẳng lẽ chúng ta phải đứng chờ người ta giết à? Như vậy càng khó coi.”
Sắc mặt của Lưu Vũ Kỳ rất xấu. Nếu vẫn đứng yên một chỗ để Tuấn đến giết sẽ mất mặt, nhưng cả đội đã cướp boss của người ta lại còn muốn giết người ta cũng sẽ rất mất mặt.
Tình hình hiện tại đã tiến thoái lưỡng nan.
Lưu Vũ Kỳ không biết nên nói tiếp cái gì nữa, cô có chút kinh hoảng.
Sao đêm nay lại xảy ra chuyện như vậy? Là do cô ư?
Đáng lẽ vừa rồi cô không nên lắm miệng mà nói chuyện phiếm với Lưu Phong.
Nhưng Lưu Phong cũng đã sai, thân là đội trưởng sao có thể tùy tiện dẫn đội viên của mình đi cướp boss của một người chơi tự do chứ?
Ánh mắt Lưu Phong lạnh lùng, hắn nói: “Không muốn bị giết thì mau đánh trả đi, tuyển thủ chuyên nghiệp bị một người chơi tự do giết thì sau này làm sao còn chỗ đứng?”
Có người do dự, có người bắt đầu hành động.
Thôi kệ, ít nhất bây giờ không thể chết quá khó coi được.
Người của Hoa Lâm đối đầu với Tuấn, đây quả là một màn trăm năm khó gặp.
Đôi mắt của những người đang vây xem đều sáng ngời. Mặc dù không biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì nhưng tình cảnh này thật sự là quá kích thích.
Hoa Lâm chỉ còn lại vài người vì khi nãy trong nháy mắt Tuấn đã hạ gục rất nhiều thành viên.
【Tuấn đã giết phân nửa người của Hoa Lâm chỉ trong một thoáng. Trời ơi, nếu cậu ta đi thi đấu chắc chắn sẽ là một mãnh tướng.】
【Không tính, rõ ràng lúc nãy người của Hoa Lâm chỉ đứng đó còn chưa kịp phản ứng lại, y hệt mấy tấm bia ngắm chứ có đối kháng trực diện với Tuấn đâu.】
【Hoa Lâm đang làm gì vậy? Làm vậy là hoàn toàn gây thù với Tuấn rồi. Chẳng phải đội bọn họ nên tranh đoạt tuyển thủ tài năng như Tuấn ư, sao giờ lại đắc tội người ta?】
【Hoa Lâm thật ngầu, vậy mà lại không thèm Tuấn. Cẩn thận Tuấn đến đội đối thủ thì bọn họ muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.】
Nguyễn Tiểu Ly đang đối đầu với những tuyển thủ chuyên nghiệp giỏi nhất. Những người này có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp thì nhất định đều có sở trường nào đó, các nhân vật họ chơi cũng đều có điểm mạnh riêng.
Khi hai bên bắt đầu đối kháng trực diện, nhờ vào tốc độ di chuyển thuộc hàng cao thủ của mình mà Nguyễn Tiểu Ly không bị đối phương đánh trúng.
Nói cho cùng, lợi thế của tốc độ tay nhanh là có thể chạy trốn nhanh, tung chiêu cũng nhanh, kết hợp với kỹ năng thì sẽ thành vừa nhanh vừa chuẩn.
Cả quá trình, Tuấn chẳng những né chiêu nhanh mà tấn công cũng dồn dập, rất nhanh đã giết thêm hai đội viên của Hoa Lâm.
Đánh đến cuối cùng chỉ còn lại đội trưởng của Hoa Lâm.
Dù sao Lưu Phong cũng có nhiều năm kinh nghiệm chiến đấu, hiển nhiên là một nhân vật lão làng, muốn diễn trò trước mặt hắn là chuyện không thể nào.
Tuấn bị Lưu Phong tấn công liên tục, ngay tại lúc Lưu Phong nghĩ rằng sắp giết được Tuấn thì nhoáng cái Tuấn đã biến mất không thấy tăm hơi.
Lưu Phong nhanh chóng rê chuột tìm người.
“Chết tiệt, biến đâu rồi?”
Xung quanh toàn là người xem, không có chỗ nào có thể trốn được. Phía sau?
Lưu Phong xoay người.
Không, không phải phía sau!
“Đội trưởng, trên đầu!”
Một thành viên trong nhóm lên tiếng nhắc nhở nhưng đã không còn kịp.
Vừa rồi chỉ trong tích tắc Tuấn đã bay lên không trung, nhanh chóng tụ đại chiêu rồi đánh xuống…
Bụi đất bay lên.
Đến khi tầm nhìn của mọi người rõ ràng trở lại thì đội trưởng của Hoa Lâm đã chết, mà Tuấn chỉ còn lại một chút máu.
Cả không gian lâm vào tĩnh lặng.
Đáng sợ, một mình Tuấn đấu với nửa đội Hoa Lâm!
Nói nghe oai hơn thì là một mình Tuấn đã giết toàn đội Hoa Lâm. Mặc dù lúc đầu một nửa đội ngũ bị giết khi họ còn chưa phản ứng, nhưng một nửa còn lại là bị đánh thật không thể bàn cãi.
Nếu Tuấn thật sự gia nhập một đội tuyển chuyên nghiệp, tương lai của cậu ta sau này sẽ rất đáng mong chờ!
Không khí trong phòng huấn luyện Hoa Lâm yên lặng như tờ, không ai nói chuyện. Mà lúc này trong trò chơi lại là tình cảnh nổ tung trời. Không một thành viên nào của Hoa Lâm có can đảm mở khung chat của trò chơi để đọc bình luận.
Dùng ngón chân cũng có thể tưởng tượng được bây giờ họ xấu mặt đến cỡ nào.
Lưu Vũ Kỳ ngồi ở vị trí của mình với vẻ mặt vô cảm.
Ngay lúc này, cửa phòng huấn luyện bị đá văng ra một tiếng “phịch”. Huấn luyện viên Lưu, người bình thường luôn luôn nghiêm túc hùng hổ xông vào.
Còn mười phút nữa mới đến thời gian bắt đầu của buổi tập tối nay. Bình thường huấn luyện viên Lưu đều đúng giờ mới đến, hôm nay lại đến sớm hơn mười phút chỉ vì Hoa tổng đã gọi điện thoại cho ông, đến lúc đó huấn luyện viên Lưu mới hay tin đội tuyển mình đang dẫn dắt đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì.
Huấn luyện viên Lưu bước vào phòng rồi nhìn màn hình máy tính của mọi người, quả nhiên đều đang trong trò chơi, hơn nữa tất cả đều đã bỏ mình.
Ông tức đến bật cười: “Đẹp mặt lắm phải không? Nhân lúc tôi không ở đây mấy người muốn lật trời phải không? Cả đám các cậu tưởng mình là ai, làm chuyện gì có nghĩ tới hậu quả chưa?”
Bọn họ cho rằng bọn họ chỉ là một cá thể thôi sao?
Bọn họ là một đội, hơn nữa còn là đại diện cho đội Hoa Lâm!
Tất cả đội viên đều cúi đầu. Lưu Vũ Kỳ rất sợ, vì là cha mình nên cô càng không dám hé răng.
Cho dù Lưu Phong có sợ nhưng vẫn phải lên tiếng: “Huấn luyện viên, lúc trước Tuấn cố ý đạp lên Hoa Lâm chúng ta, cướp boss của Hoa Lâm chúng ta để nổi tiếng, nếu chúng ta không cho cậu ta một bài học thì mặt mũi của Hoa Lâm biết để ở đâu?”
“Ồ, Lưu Phong à, cậu thật giỏi ăn nói. Cậu đang lừa dối bản thân hay lừa dối mọi người vậy? Cậu cho rằng những chuyện cậu làm là vì giữ thể diện cho Hoa Lâm sao?”
Huấn luyện viên vươn tay kéo Lưu Phong lại, ấn hắn đến trước máy tính: “Cậu tự mà nhìn đi, nhìn xem người ta đang đánh giá về Hoa Lâm thế nào!”
Bây giờ Tuấn đã rời đi nhưng những người vây xem xung quanh vẫn chưa giải tán.
Không ít người vẫn đang bàn tán.
【Quá kích thích, quả là một vở kịch của năm nha. Cuối năm nay chi đội chủ chốt này của Hoa Lâm sẽ thi đấu, vốn dĩ tôi còn đang rất mong chờ xem họ thế nào, vậy mà trình độ chỉ đến thế thôi à?】
【Cuối năm ngoái khi xem các trận đấu của họ tôi còn thấy họ cũng khá ổn. Bây giờ... Là do Tuấn quá giỏi hay là do họ không có tiến bộ mà còn thụt lùi?】
【Không phải năm nay Hoa Lâm đã mời thành viên của đội vô địch thế giới đến huấn luyện à, sao lại dạy ra một đội ngũ chủ lực rác rưởi như vậy?】
【Hoa Lâm không được rồi, đội chủ lực như thế này thì không chừng cuối năm còn không lọt nổi vào top 20.】
Danh tiếng của Hoa Lâm tụt dốc không phanh.