Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ngọt
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
“Thế giới trước rõ ràng cô đã đồng ý với ta sẽ rời đi sớm, nhưng cuối cùng cô lại cố kéo dài đến hai trăm năm rồi mới đi.” Tiểu Ác bĩu môi nói.
Linh hồn Nguyễn Tiểu Ly vừa tiến vào trong không gian. Đến bây giờ cô vẫn còn cảm nhận được cơn đau thấu khi con dao găm bạc cắm vào tim.
Yêu đối phương chính là giết đối phương.
Hự, đau quá…
Nguyễn Tiểu Ly ngồi xuống thảm, cơ thể định dựa vào Tiểu Ác.
Tiểu Ác nhấc mông dịch sang một bên: “Đừng dựa vào ta, nhanh đi làm nhiệm vụ của thế giới tiếp theo đi.”
Nguyễn Tiểu Ly liếc nó: “Giận?”
“Ta mà thèm giận cô? Hứ.”
Nguyễn Tiểu Ly dựa vào Tiểu Ác, cười: “Một trăm năm mới kết hôn, kết hôn xong lại thêm một trăm năm nữa, vừa đẹp.”
Tiểu Ác nghe câu này cảm thấy cũng khá có ý nghĩa, nhưng nó vẫn nghi ngờ nhìn Nguyễn Tiểu Ly: “Cô không nỡ rời bỏ thế giới kia à?”
“Không.”
Thật sự không có.
Tiểu Ác nghe vậy lại có chút buồn bực, nó bỗng thấy thương cảm cho các nam chính của những thế giới đó.
“Không tiếc nuối thì tốt. Được rồi, cô đi thế giới tiếp theo đi.”
Tiểu Ác thao tác màn hình, đưa Nguyễn Tiểu Ly vào thế giới mới.
…
Tại một khu chung cư cũ, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi xách chiếc túi đồ ăn to bước vào tòa nhà xập xệ.
Hành lang rất hẹp, lại còn khá tối. Chung cư này đã được xây rất nhiều năm, các căn hộ đều rất cũ kỹ, nhưng ưu điểm lớn nhất của một chung cư cũ chính là có rất nhiều cây xanh. Đó là những cây cổ thụ đã sống qua vài thập niên, xanh tươi đầy sức sống. Nếu có ai mở cửa sổ thì chắc chắn sẽ ngửi được mùi thực vật tỏa ra trong không khí.
Nguyễn An xách thức ăn lên tới lầu 5, gõ cửa, ít nhất một phút sau mới có người ra mở cửa.
Người mở cửa là một “thiếu niên” mười lăm tuổi, tóc ngắn, gương mặt nhỏ nhắn với ngũ quan tinh xảo, mặc áo ngủ nam. Có lẽ “thiếu niên” vừa mới tỉnh ngủ nên trông cả người có vẻ cực kỳ lười biếng.
Nguyễn An nhíu mày: “Tiểu Ly, con đã không còn nhỏ, ra dáng thiếu nữ một chút đi.”
Nguyễn Tiểu Ly vừa mới tỉnh dậy, vẫn chưa kịp tiếp thu thông tin về thế giới này.
Tiểu Ác nhắc nhở: “Nguyên chủ tên là Nguyễn Tuấn Ly, là con gái, nhưng tính cách hay vẻ ngoài đều giống con trai. Người này là Nguyễn An, cha của nguyên chủ. Mẹ của nguyên chủ đã bệnh mất từ lúc nguyên chủ còn bé nên chỉ có cha chăm lo cho cô ấy. Vì để nguyên chủ tiện đi học, Nguyễn An đã thuê căn hộ này.”
Vậy đây là hiện đại vườn trường?
Tiểu Ác nghe thấy tiếng lòng của Nguyễn Tiểu Ly bèn trả lời: “Không phải.”
Nguyễn An sau khi vào phòng nhìn thấy bên trong đều rất sạch sẽ thì khá yên tâm. Con gái ông ngoại trừ việc không có dáng vẻ của con gái và học kém ra thì mặt khác đều tốt, ví dụ như rất biết giữ vệ sinh và rất tự lập.
Nguyễn An mở tủ lạnh và phát hiện bên trong toàn bộ là rau xanh thì lập tức không vui.
“Tiểu Ly, mỗi tháng ba cho con tiền sinh hoạt không ít, sao con không mua thịt ăn mà chỉ toàn là rau, haiz.”
Chiếc túi Nguyễn An xách theo hầu như đều là thịt, ông sắp xếp từng món một vào tủ lạnh.
“Chiều nay ba mới đi làm, lát nữa ba sẽ nấu cơm cho con. Ba mua sườn, con thích ăn kho hay hầm?” Nguyễn An hỏi.
Nguyễn Tiểu Ly ngạc nhiên. Tuy gia đình đơn thân nhưng người cha này rất quan tâm nguyên chủ, là một người cha rất tinh tế và tỉ mỉ.
Cô đáp: “Hầm canh ạ.”
“Ừ, ba hầm canh sườn cho con. Con đi rửa mặt rồi làm bài tập đi.”
Nhìn tình hình này thì có khả năng là cha của nguyên chủ mỗi lần tới thăm đều như vậy, mua đồ ăn mang tới rồi nấu cơm cho nguyên chủ.
Nguyễn Tiểu Ly xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, tiện thể nghe Tiểu Ác giới thiệu về thế giới này.
Đến lúc Nguyễn Tiểu Ly soi gương mới biết rõ ngoại hình của mình trông như thế nào. Bộ dạng này… quả thật chính là một thiếu niên đẹp trai non nớt.
Mười lăm tuổi, độ tuổi đẹp như hoa, một mái tóc ngắn ngủn với phần tóc mái hơi che khuất lông mày, đôi mắt trong trẻo lanh lợi, cái mũi thanh tú, khuôn miệng nhỏ nhắn, ngũ quan hợp lại với nhau chính là một mỹ thiếu niên sạch sẽ non nớt.
Trên người “thiếu niên” mặc áo ngủ nam màu xanh. Nguyễn Tiểu Ly nhìn thoáng qua phần ngực “phẳng đến không thể phẳng hơn” của mình mà trầm mặc.
Tiểu Ác nhìn cô: “Đừng đau lòng, còn dậy thì.” Mười lăm tuổi vẫn còn cơ hội để dậy thì.
Nguyễn Tiểu Ly cầm bàn chải, bóp kem ra rồi bắt đầu đánh răng.
Tiểu Ác cũng đã xem xong cốt truyện gốc: “Nguyên chủ Nguyễn Tuấn Ly có gia cảnh như ta vừa nói cho cô nghe, tính cách cô ấy khá lạnh lùng. Bởi vì do cha nuôi lớn, từ nhỏ đã mặc quần áo để tóc ngắn như con trai nên đến khi lớn lên vẫn không thay đổi.”
Nguyễn An cũng rất đau đầu về vấn đề này. Lúc còn nhỏ ông cho con gái ăn mặc như con trai chỉ là để dễ nuôi hơn, ngờ đâu lớn lên nó lại không hề có bộ dáng của một đứa con gái.
“Thành tích học tập của nguyên chủ rất kém, cô ấy không có hứng thú gì với việc học, thứ duy nhất yêu thích là chơi game, thậm chí cô ấy còn định bước vào đội tuyển esport, nhưng tiếc là không có quan hệ hay đủ tài chính để vào.”
Muốn thi đấu thể thao điện tử không hề dễ dàng, ngoài đam mê còn phải có tài năng, hơn nữa phải có thêm các mối quan hệ và tài chính. Dĩ nhiên là điều kiện của gia đình nguyên chủ không thể đáp ứng được tiêu chí đó.
Nguyễn Tiểu Ly: “Ừm, rồi sao nữa?”
Esport, cũng khá thú vị.
“Nguyên chủ mới mười lăm tuổi nhưng kỹ năng đã rất giỏi, chẳng qua hiện tại còn chưa gặp được Bá Nhạc (*) mà thôi. Mấy tháng sau cô sẽ gặp được tuyển thủ esport chuyên nghiệp, câu chuyện theo đuổi ước mơ từ đó mới bắt đầu.”
(*) Bá Nhạc: Theo truyền thuyết Trung Quốc, Bá Nhạc là tên một vị thần cai ngựa trên Thiên đình. Ông có khả năng nhìn thấu khả năng của những con ngựa tốt, thế nên “gặp được Bá Nhạc” có nghĩa là gặp được người có thể nhận ra tài hoa của mình.
“Ừm.”
Tiểu Ác đọc sơ qua nhiệm vụ phản diện: “Nhiệm vụ của cô khá phân tán. Những nhiệm vụ nhỏ tới thời điểm cần ta sẽ thông báo, nhiệm vụ chính thì ta sẽ nói sơ qua bây giờ luôn. Đầu tiên cô phải khiêu khích nữ chính, sau đó PK (**) thi đấu với nam chính, cuối cùng được nam chính chú ý rồi nhận vào đội tuyển chuyên nghiệp, trở thành sư huynh đệ với nam chính, từ đó về sau anh ta là đội trưởng của cô, tuy nhiên cô luôn muốn hơn thua với anh ta.”
(**) PK = Player Killing: chỉ một người chơi giết một người chơi khác trong trò chơi nhập vai, cũng có thể sử dụng với nghĩa là hai người chơi tỉ thí với nhau.
Khiêu khích nữ chính, hơn thua với nam chính?
“Khiêu khích nữ chính? Nữ chính cũng thi đấu esport sao?”
“Đúng vậy, nhưng nữ chính ở đội tuyển khác, hai đội là đối thủ của nhau.”
Tiểu Ác kéo cốt truyện gốc xuống dưới cùng, đọc nhanh dòng chữ hiển thị trên màn hình: “Cô và nam chính ở cùng một đội, đối thủ ở trận chung kết là đội của nữ chính, nhưng đến thời điểm diễn ra chung kết cô đột nhiên không đến, suýt chút nữa làm cả đội thua cuộc, cuối cùng cô bị huấn luyện viên sa thải.”
Vậy nên đây là nhiệm vụ phản diện cuối cùng?
Vắng mặt trận chung kết? Này quả thật là tàn nhẫn. Nhưng nhìn nguyên chủ như vậy có lẽ phải rất đam mê điện tử mới đúng, tại sao lại vắng mặt trận chung kết?
Nhất định là có nguyên nhân đằng sau.
Tiểu Ác: “Chủ tuyến đại khái là như thế, đến những thời điểm có nhiệm vụ nhỏ lẻ ta sẽ nhắc nhở cho cô biết.”
“Ừm.”
Tuy rằng rất tò mò vì sao Nguyễn Tuấn Ly không đến thi đấu ở trận chung kết nhưng cô cũng không hỏi thêm Tiểu Ác. Cứ thuận theo tự nhiên, đi theo cốt truyện, tới thời điểm tự khắc sẽ biết lý do vì sao vắng mặt.
Rửa mặt xong, Nguyễn Tiểu Ly thay ra đồ ngủ, chọn ngẫu nhiên một bộ đồ rộng.
Áo thun trắng, quần đen rộng thùng thình, đầu tóc ngắn và ngũ quan tinh xảo, nhìn kiểu gì cũng không giống con gái. Một thiếu niên như vậy đi qua sân trường nhất định sẽ thu hút được sự chú ý của rất nhiều nữ sinh.
Tiểu Ác: “Cô là hotboy của trường nha.”
“…”