Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Khách sạn đang rối ren, tất cả thang máy trong khách sạn đều bị dừng hoạt động, chỉ có thể sử dụng thang bộ.
Nam Khải Lận bước nhanh lên lầu, trước tiên cởi áo khoác rồi nới lỏng cà vạt ra một chút.
Hắn có cảm giác người đó là cô…
Nếu đã có trực giác đó thì nhất định phải đi xem, tuyệt đối không bỏ lỡ để khiến bản thân phải hối hận.
Nam Khải Lận chỉ mất chưa đầy mười phút để lên đến sân thượng. Khi vừa đến nơi, hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô gái mặc váy đen bắt cóc Khổng Tinh đứng cạnh bờ tường.
Cô gái kia đang quay lưng về phía Nam Khải Lận, dù chỉ là một bóng người với chiếc váy đen và tóc xõa lơi thì Nam Khải Lận cũng chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể nhận ra.
Chính là cô ấy!
Trong mắt Nam Khải Lận chỉ có vui sướng.
Ở đằng kia, đôi mắt Khổng Tinh rưng rưng mặt đầy nước, lo lắng và sợ hãi nhìn con dao đang kề trên cổ mình: “Cô tha cho tôi đi, sau này gặp cô tôi sẽ đi đường vòng, sẽ không bao giờ đến quấy rầy cô nữa. Tôi cầu xin cô buông tôi ra đi.”
Cho dù có nằm mơ Khổng Tinh cũng không ngờ Cung Lâm Ly sẽ làm ra chuyện điên rồ như vậy.
Cô ta vậy mà dám ngang nhiên bắt mình làm con tin. Chẳng những thế, Cung Lâm Ly tới nơi này mà còn mang dao theo, có cảm giác như cô ta cố tình mang đến đây để gặp mình.
Tiếp theo, Nguyễn Tiểu Ly đã chứng thực suy đoán của Khổng Tinh.
“Vốn dĩ hôm nay tôi đến tìm cô để hỏi xem Nam Khải Lận đang ở đâu. Tôi đã nghĩ nếu cô không muốn nói thì tôi sẽ kề dao vào cổ cô để ép cô nói ra.”
Nguyễn Tiểu Ly đang thưởng thức cái ánh sáng lạnh lẽo hắt ra từ con dao gọt trái cây trên tay mình, trong mắt cô hiện đầy ý cười điên cuồng.
“Tôi cứ tưởng cô sẽ không nói cho tôi biết dễ dàng như vậy. Để ép buộc cô mà ngay cả dao tôi cũng đã thủ sẵn, nhưng không ngờ cô lại chủ động nói cho tôi biết Nam Khải Lận ở chỗ nào.”
Nam Khải Lận định đi ra nhưng khi nghe thấy cuộc đối thoại ở đăng kia thì bỗng khựng lại. Trước tiên hắn cần phải hiểu hết ngọn nguồn mới được.
Trên sân thượng này không có camera giám sát, cảnh sát cũng sẽ không đến nhanh như vậy. Thêm nữa, tạm thời bây giờ người của khách sạn sẽ không có ai dám lên đây.
Nam Khải Lận chú tâm nghe kỹ nguồn cơn, đồng thời cũng chú ý động tĩnh ở lối ra vào cầu thang.
Khổng Tinh: “Tôi đã nói cho cô biết Nam Khải Lận ở đâu rồi. Cô không cần ép tôi cũng đã nói hết, vậy cô có thể thả tôi đi được không?”
“Ban đầu tôi định sau khi biết Nam Khải Lận ở đâu rồi sẽ chạy đi, nhưng sau khi nghe những gì cô nói thì tôi chỉ muốn giết cô…”
Mặt Khổng Tinh tái mét.
Nguyễn Tiểu Ly cầm con dao nhẹ nhàng ép sát cổ Khổng Tinh: “Cô nói cô sắp kết hôn với anh ấy, vẻ mặt khoe mẽ đó khiến tôi rất ghen ghét. Chính tôi mới là người gặp Nam Khải Lận trước, cô dựa vào cái gì mà muốn cướp anh ấy đi?”
Khổng Tinh cảm thấy con dao đang trượt trên cổ mình, cô ta run rẩy đến mức không dám nói lời nào.
Bên kia, Nam Khải Lận rất ngạc nhiên. Hắn chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Cung Lâm Ly, hơn nữa cô còn vì hắn mới biến thành như vậy? Ở trong lòng cô, hắn quan trọng như thế sao?
Nam Khải Lận là một người đàn ông, không thể cứ trốn vào một góc. Sau nghe xong một hai câu và hiểu đại khái câu chuyện, hắn lập tức bước ra khỏi chỗ tối.
“Lâm Ly.” Hắn gọi cô.
Đây là một xã hội pháp trị, hắn không thể để cô làm chuyện hủy hoại cả cuộc đời.
Nguyễn Tiểu Ly sững người khi nghe thấy giọng nói đó, con dao nhỏ trên tay cô suýt chút nữa đã rơi xuống. Cô không dám quay đầu…
Sao Nam Khải Lận lại ở đây?
Là anh ấy thật sao? Anh ấy đã thấy… đã thấy bộ mặt điên cuồng của mình!
Trên mặt của Nguyễn Tiểu Ly không chút cảm xúc nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy bối rối và hoảng sợ giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện.
Tiểu Ác cười thích thú mà nhìn Nguyễn Tiểu Ly diễn kịch. Nó cảm thấy Nguyễn Tiểu Ly rất thích hợp để bay nhảy trong giới giải trí, hehe.
Khoảnh khắc Khổng Tinh nhìn thấy Nam Khải Lận thì giống như nhìn thấy cứu tinh: “Anh Nam, cứu em. Cung Lâm Ly muốn giết em!”
“Cô không được phép gọi anh ta như vậy!” Đột nhiên Nguyễn Tiểu Ly nổi điên, túm lấy cổ áo của Khổng Tinh và đè cô ta lên lan can.
“A! Đừng! Đừng giết tôi! Tôi không gọi, tôi không gọi, tôi sẽ không gọi anh ấy như vậy. Đừng giết tôi!”
Đột nhiên bị đẩy đứng sát bờ tường đã làm Khổng Tinh đã bị dọa đến choáng váng. Cô ta nhắm mắt lại, khao khát sống sót mãnh liệt đã khiến cô ta hét toáng lên.
Vẻ mặt Nam Khải Lận bình tĩnh: “Lâm Ly, buông cô ta ra đi, đến đây được không?”
“Không, anh muốn cứu cô ta đúng không? Nam Khải Lận, có phải anh thích cô ta đúng chứ?” Nguyễn Tiểu Ly thất thường như một đứa trẻ.
“Anh không thích cô ta.” Nam Khải Lận cười dịu dàng.
“Không thích? Không thích thì sao lại muốn kết hôn với cô ta? Tại sao anh lại đột ngột rời đi mà không nói cho tôi biết anh đã đi đâu?
Rõ ràng là tôi gặp anh trước, anh có thể ra đi nhưng cũng phải chào tôi một tiếng… Cho dù anh không thích tôi thì chúng ta cũng coi như là bạn chứ.
Anh ra đi đột ngột như vậy, anh có biết tôi nhìn căn nhà trống rỗng mà đau khổ đến mức nào không? Tôi giả vờ không thèm để ý, cố gắng làm quen lại cuộc sống một mình, nhưng tôi đã ở một mình mấy ngày mà vẫn không thể quen được. Rõ ràng là trước đây tôi luôn ở một mình mà.
Anh đã chen vào cuộc đời tôi và khiến tôi rất khó chịu, Nam Khải Lận…”
Hốc mắt Nguyễn Tiểu Ly đỏ lên, cô cúi đầu, nước mắt từ từ rơi xuống.
Nam Khải Lận lập tức luống cuống chân tay. Nhìn thấy cô rơi lệ, trong lòng vô cùng không thoải mái: “Lâm Ly, em đừng khóc, anh không có bỏ em, anh vẫn luôn âm thầm dõi theo em. Đừng kích động như vậy, đến đây với anh được không? Anh sẽ đưa em đi.”
Cảnh sát có lẽ đã sắp đến, hắn phải đưa Cung Lâm Ly đi, không được để cảnh sát nhìn thấy cô ấy.
Không ai trong khách sạn này nhìn thấy khuôn mặt của cô, sau đó hắn chỉ cần bỏ ra một số tiền lớn hack camera của khách sạn là được rồi.
Về phần Khổng Tinh… thì cảnh cáo cô ta một chút.
Nam Khải Lận biết mình làm như vậy là đang bao che người nhà, nhưng hắn không muốn thấy Cung Lâm Ly bị hủy hoại.
Nguyễn Tiểu Ly khóc lóc, ngẩng đầu: “Nam Khải Lận, có phải anh sẽ kết hôn với cô ta, sẽ không bao giờ xuất hiện trong thế giới của tôi nữa không?”
“Không, anh nói sẽ kết hôn cô ta lúc nào chứ, cô ta lừa em thôi. Cho dù anh kết hôn thì anh cưới cũng sẽ là em.” Nam Khải Lận trả lời một cách chắc nịch.
Nguyễn Tiểu Ly vốn đang khóc lóc đầm đìa thì lập tức nín bặt, cô không tin nổi những gì mình vừa nghe được.
Nam Khải Lận chậm rãi tiến lại gần: “Đừng vì loại phụ nữ nói nhăng nói cuội này mà hủy hoại cuộc đời sau này của em. Lâm Ly, anh chưa bao giờ rời bỏ em nhưng đột nhiên em lại dọn đi. Một tháng qua anh đã nhờ rất nhiều văn phòng thám tử tìm kiếm tung tích của em. Anh vẫn luôn ở bên cạnh em.”
Nam Khải Lận biết Cung Lâm Ly là một cô gái bên ngoài lạnh lùng xa cách nhưng bên trong cô lại rất cô độc. Tuy nhiên hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sự ra đi của mình lại giáng cho cô một đòn mạnh như vậy.
Hắn hối hận vì đã không đánh tiếng với cô, không cho cô cảm giác an toàn mà ngược lại còn ném cô vào nỗi cô độc vô tận, khiến cô phải chịu đả kích.
“Lâm Ly, anh đưa em rời khỏi đây, anh sẽ đi với em.”