Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly mặc một chiếc váy dài màu đen. Chiếc váy trông không rẻ nhưng cũng không phải của một nhãn hàng nổi tiếng, chắc là thiết kế của một thương hiệu nhỏ nào đó.
Khổng Tinh nhìn cô từ trên xuống dưới: “Sao cô lại ở đây?”
Phải biết rằng một bữa cơm ở đây tốn ít nhất cũng năm vạn. Cung Lâm Ly có tiền để đến một nơi như vậy sao?
Nguyễn Tiểu Ly lùi lại phía sau: “Không mượn cô lo, tránh ra.”
Khổng Tinh thấy xung quanh không có ai thì cười nói: “Tôi không nhường đường cho cô đấy thì sao, cô có gì xứng để tôi nhường đường cho cô?”
Trong lòng Khổng Tinh có một cái suy đoán, càng nhìn dáng vẻ xinh đẹp mỹ miều của Nguyễn Tiểu Ly, cô ta càng cảm thấy khả năng kia rất lớn.
“Cung Lâm Ly, nghèo không sai nhưng đừng coi rẻ bản thân. Tôi khuyên cô đừng nên lạc lối.”
Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày: “Cô nói gì vậy?”
“Nói gì thì cô tự biết. Lần trước gặp cô cô còn làm bộ dáng yêu Nam Khải Lận chết đi sống lại, không thể sống thiếu anh ấy, vậy mà bây giờ lại hạ thấp mình…” Khổng Tinh nói lấp lửng, thái độ cực kỳ ghét bỏ.
Tiểu Ác ở trong không gian giống như đang hành hung Khổng Tinh một trận. Nữ chính của thế giới này thật cực phẩm. Nhưng cũng nhờ trí tưởng tượng của nữ chính mà nhiệm vụ mới có thể được thực hiện một cách suôn sẻ.
“Cô đang nói nhảm nhí gì vậy? Tôi không hề hạ thấp bản thân.” Nguyễn Tiểu Ly phản bác.
“Cô không cần giải thích, tôi có thể hiểu được hành động của cô. Tôi biết rằng sự ra đi của Nam Khải Lận là một cú sốc lớn đối với cô, nhưng đừng làm như thế với bản thân. Con gái phải biết tự trọng một chút.” Khổng Tinh nhíu mày, rồi tiến lại gần, hạ giọng nói: “À tôi còn biết Nam Khải Lận ở đâu nữa.”
Ngay lập tức, đôi mắt Nguyễn Tiểu Ly sáng lên: “Anh ấy đang ở đâu?”
Khổng Tinh cảm thấy mình đang gặp một kẻ rất đáng thương: “Nói cho cô biết thì anh ấy cũng không phải của cô. Anh ấy đã có cuộc sống mới, tôi khuyên cô đừng quấy rầy anh ấy.”
“Cô chỉ cần nói cho tôi biết anh ta đang ở đâu, đang ở đâu!”
Các đường nét trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Nguyễn Tiểu Ly tức thì vặn vẹo, khuôn mặt cô lúc này trông rất dữ tợn, trông cực kỳ đáng sợ.
Lần trước Khổng Tinh đã nhìn thấy dáng vẻ phát điên của cô nên lần này cô ta không hề sợ hãi mà còn thưởng thức trò cười của Nguyễn Tiểu Ly như một kẻ chiến thắng.
“Thấy cô bức thiết muốn biết như vậy nên tôi nói cho cô cũng được. Nam Khải Lận đang ở trong toà nhà này.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe được câu trả lời thì vui mừng khôn xiết, cô lập tức quay người muốn đi tìm.
Khổng Tinh ngăn cô lại: “Toà nhà này nhiều phòng như vây, cô biết anh ấy đang ở đâu sao?”
Biểu cảm của Nguyễn Tiểu Ly đông cứng lại.
“Thật ra tôi có thể cho cô biết anh ấy đang ở phòng nào.”
Nguyễn Tiểu Ly nghi ngờ hỏi: “Sao… cô biết anh ta ở đâu?”
Khổng Tinh cười: “Đương nhiên tôi biết anh ấy ở đâu, tối nay tôi theo cha đến đây để gặp anh ấy mà. Cô có biết tại sao tôi lại nói cô và anh ấy không phải người cùng một thế giới không? Bởi vì bây giờ Nam Khải Lận đã là tổng giám đốc của tập đoàn Thành thị, cô và anh ấy khác nhau như trời với đất. Nhưng mà tôi thì khác, tôi và anh ấy ở cùng một tầng mây. Cô có biết tại sao cha tôi lại đưa tôi đến gặp anh ấy không? Có nghe nói liên hôn của giới hào môn bao giờ chưa? Tôi và anh ấy xứng đôi vừa lứa, bữa tối hôm nay là để bàn chuyện cưới xin của chúng tôi.”
Từng câu từng chữ của cô ta đều tràn đầy hương vị hạnh phúc.
Trạng thái cao nhất của một người chính là nói dối bản thân, mà ngay cả chính mình cũng gần như tin vào lời nói dối đó.
Trong lòng Nguyễn Tiểu Ly lúc này đang rất cố để nén xuống sự mỉa mai, gắng hết sức đóng cho tròn vai một Cung Lâm Ly điên cuồng.
Trong lúc Khổng Tinh đang giễu cợt người khác, cô ta không hề hay biết rằng mình là trò cười trong mắt người ta.
Nguyễn Tiểu Ly lập tức cứng đờ người giống như không thể tin được, cô gặng hỏi từng chữ: “Cô nói… cái gì?”
“Đừng bày ra vẻ mặt này, tôi nói với cô là vì lòng tốt mà thôi. Do trước đây cô đã giúp đỡ Nam Khải Lận nên khi nào chúng tôi đính hôn thì sẽ mời cô đến chung vui.”
“…”
…
“Nếu không có vấn đề gì thì ký vào đây. Chúc hai bên hợp tác vui vẻ.
Nam Khải Lận cầm hợp đồng đưa cho cha Khổng.
Cha Khổng biết lần hợp tác này chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng ông ta vẫn rất tiếc nuối vì không thể liên hôn.
Nam Khải Lận này đúng là tuổi trẻ đầy triển vọng, chắc không bao lâu nữa toàn bộ tập đoàn Thành thị sẽ về tay cậu ta. Nếu liên hôn được thì gia nghiệp của nhà họ Khổng sẽ được thăng lên một cấp mới.
“Nam tổng, con gái tôi…”
Đúng lúc này, cửa bị đẩy vào.
“Hai vị khách quý…”
Người phục vụ còn chưa nói xong thì cha Khổng đã tức giận ngắt lời: “Chuyện gì? Vào mà không gõ cửa, không biết chúng tôi đang nói chuyện sao?”
Người phục vụ xin lỗi: “Tôi rất xin lỗi quý khách, khách sạn xảy ra chút chuyện, quý khách có thể về trước được không?”
Cửa phòng đang mở nên lúc này bọn họ có thể mơ hồ nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.
Nam Khải Lận hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Chắc chắn phải có chuyện gì rất lớn nên mới khách hàng rời đi. Người tới đây tiêu tiền đều có thân phận rất cao, nếu chỉ là việc nhỏ thì chắc chắn khách sạn sẽ không làm như vậy.
“Có một cô gái đã bắt cóc một tiểu thư lên sân thượng của toà nhà, nhìn bộ dạng giống như thành phần nguy hiểm. Ông chủ của chúng tôi đã gọi cảnh sát rồi. Trước khi cảnh sát đến thì phải sơ tán nơi này vì không biết tên kia còn đồng phạm có thể làm hại mọi người hay không.”
Phục vụ nhanh chóng nói hết tình hình một lượt.
Người đến đây tiêu tiền đều người giàu có, chắc là có băng nhóm nào đó ghét nhà giàu hoặc muốn bắt cóc đòi tiền chuộc hay gì đó. Tốt hơn hết là nên giải tán mọi để đảm bảo an toàn cho mọi người rồi tính tiếp.
Nam Khải Lận hỏi thêm: “Cô gái bắt cóc con tin bao nhiêu tuổi?”
“Tôi không biết. Cô ta mặc đồ màu đen, mặt bị tóc che khuất và kéo một vị tiểu thư lên lầu. Chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng kêu cứu.” Phục vụ cúi đầu nói: “Mời hai vị khách quý rời đi trước.”
Cha Khổng nghe đã xảy ra chuyện thì liền không nghĩ gì nữa mà chỉ muốn rời đi ngay.
“Cô có thể giúp tôi tìm con gái tôi được không?”
Cha Khổng đã đưa Khổng Tinh đến đây rất nhiều lần, hầu hết những người phục vụ đều nhớ mặt con gái ông.
“Được ông Khổng, chúng tôi sẽ giúp đỡ tìm cô Khổng. Nhiều người đã ra khỏi khách sạn rồi, có lẽ cô Khổng cũng đã ra ngoài. Ngài đừng lo.”
Nam Khải Lận đi theo hướng dẫn của phục vụ ra khỏi khách sạn.
Nhưng lúc này, thư ký của cha Khổng đi tới: “Ông chủ không hay rồi, tiểu thư đã bị một cô gái xa lạ bắt cóc.”
“Cái gì?”
“Người bị bắt cóc chính là tiểu thư Tinh Tinh. Tiểu thư nói đi vệ sinh một chút nhưng rất lâu sau vẫn không quay lại. Lúc tôi đang đi tìm cô ấy thì thấy một cô gái mặc đồ đen đang lôi tiểu thư vào thang máy đi lên sân thượng.”
Cha Khổng: “Sao lại thế này? Tại sao người đó lại muốn bắt cóc Tinh Tinh? Cậu có nhìn thấy mặt người đó không?”
“Không thấy, tóc cô ta đã che khuất mặt, trên tay còn cầm một con dao.”
“Mau gọi cảnh sát đi, nhờ cảnh sát điều nhiều người tới!”
Bọn họ chỉ mải lo lắng nên không hề phát hiện Nam Khải Lận đã lặng lẽ rời đi.
Nam Khải Lận không ra khỏi khách sạn mà đi về phía cầu thang bộ.