Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 438: Thế giới 10: Tiệm bánh sắp đóng cửa




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Ngọt

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Nam Khải Lận xoay người nhìn lại, bên ngoài hai vách tường nhỏ hẹp là một thế giới phồn hoa, nơi có những tòa nhà cao tầng, người xe qua lại nườm nượp. Đây là một thế giới mới, một thế giới vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ với hắn.

Giờ đã đến lúc hắn phải đi làm chuyện của mình. Chỉ khi nào đủ ưu tú thì hắn mới có thể trói cô ấy ở bên cạnh mình!

Trong mắt Nam Khải Lận mang theo ý cười. Đó chính là dục vọng và khao khát chiếm hữu khó có thể khống chế…



Hôm nay, tiệm bánh ngọt ở ngã tư phố Nam khá đìu hiu, rất ít khách lui tới. Tình hình vắng khách như thế này đã bắt đầu từ ngày hôm qua.

Chủ tiệm đang bận rộn một mình. Gọi là bận rộn thật ra cũng không đúng lắm, bởi vì hiện tại trong tiệm chỉ có một hai khách nên chẳng nhiều việc mấy.

Chủ tiệm ngồi sầu não. Vì Nam Khải Lận và Cung Lâm Ly cùng nghỉ việc nên cửa tiệm của ông cần phải tuyển thêm nhân viên mới, do đó ông đã đi dán thông báo tuyển dụng.

Ban đầu chủ tiệm đinh ninh rằng chỉ cần một hai ngày là có thể tuyển được người mới, trong lúc chờ đợi thì ông sẽ kham hết những công việc này. Tuy nhiên điều mà chủ tiệm không ngờ tới là hai ngày nay ông lại rảnh rang đến thế…

Lúc này, cửa bỗng bị kéo ra, hai cô gái trẻ đi vào. Chủ tiệm nhanh nhẹn chạy tới đón tiếp: “Xin chào quý khách, cảm ơn quý khách đã ghé thăm cửa tiệm. Xin hỏi quý khách muốn ăn gì?”

Hai cô gái đang cười nói vui vẻ, nhưng sau khi nhìn quanh tiệm một vòng thì nụ cười trên mặt họ lập tức biến mất: “Cho cháu hỏi anh trai trong tiệm đâu rồi ạ? Sao hôm nay anh ấy không đến vậy?”

Suy cho cùng, lý do mà dạo gần đây tiệm bánh ngọt này trở nên siêu “hot” là bởi vì tất cả trường học xung quanh đều lan truyền một lời đồn rằng trong tiệm bánh có một anh chàng vô cùng đẹp trai.

Đúng rồi, còn có một chị rất xinh đẹp nữa.

Toàn bộ diễn đàn của các trường đều bàn tán về chuyện này, cũng vì vậy mà mới có rất nhiều người đến đây check-in.

Chủ tiệm nghe thế thì nụ cười tức thì cứng lại: “Cậu ta… cậu ta nghỉ việc rồi.”

“Ơ sao lại nghỉ việc. Vậy chú biết anh ấy đi nơi nào làm không ạ?”

Một cô gái khác tiếp lời: “Tiếc quá, tuần trước chúng cháu bận học bù nên không đến được, vậy mà anh đẹp trai lại nghỉ mất rồi. Xem hình chụp lén trên diễn đàn thì thật khó tin, sao trên đời này lại có người đẹp đến như vậy cơ chứ? Đã tốn công đến đây vậy mà không gặp được anh ấy, tự nhiên lại nghỉ việc…” Từ giọng điệu và lời nói của cô gái có thể nghe ra được sự tiếc nuối và bi thương tràn đầy.

Chủ tiệm cảm thấy hơi xấu hổ, khách đến trong hai ngày qua đều hỏi thăm về Nam Khải Lận và Cung Lâm Ly.

“Vậy còn chị gái xinh đẹp kia đâu ạ? Nghe nói chị ấy cũng siêu đẹp.”

“Cô ấy cũng đã nghỉ việc…”

“Ơ…”

“Chúng cháu đến không khéo như vậy ư? Sao người nào cũng nghỉ việc hết rồi. Chú thật sự không biết họ đi đâu ạ?”

Chủ tiệm cực kỳ xấu hổ: “Chú không biết họ làm ở đâu, nhưng các cháu có thể ăn thử bánh ngọt trong tiệm, trà sữa nữa, chắc chắn sẽ không kém hơn mấy tiệm khác đâu.”

Hai cô gái không gặp được người mình muốn gặp thì làm gì còn tâm trạng uống trà sữa nữa.

“Thôi ạ, mục đích chúng cháu đến đây chỉ để muốn gặp anh đẹp trai và chị đẹp gái, nếu họ không có ở đây thì chúng cháu về học bài tiếp còn hơn.”

“Thôi bọn mình đi về đi.”

Chủ tiệm chỉ có thể đứng yên nhìn hai cô gái bỏ đi. Sau đó nữa lại có thêm một vài người trẻ đến tiệm nhưng cũng chỉ để hỏi về Nam Khải Lận và Cung Lâm Ly.

Chủ tiệm vừa xấu hổ vừa thấy đau xót. Trước đây việc buôn bán trong tiệm không đắt cũng không ế, sau khi trang hoàng lại thì mới tốt lên một chút, thời điểm tiệm đắt khách nhất chính là khi hai người kia đến làm nhân viên. Bây giờ hai người đó đi rồi, tình hình buôn bán lại của tiệm trở về như trước khi được tân trang. 

Rốt cuộc chủ tiệm không thể nhịn nổi nữa mà hỏi thăm một người khác: “Tại sao mọi người đều muốn tìm gặp nhân viên của tiệm tôi?”

“Chú chưa biết sao, hai anh chị kia rất nổi tiếng trên diễn đàn của các trường trong cả thành phố, tiệm của chú cũng trở thành cửa tiệm nổi tiếng mà giới trẻ truyền tai nhau, mọi người đều sôi nổi tới đây check-in.”

“Vậy chú có biết hai người họ đi đâu không?”

Sắc mặt chủ tiệm trở nên khó coi: “Chú không biết.”

“Haiz, vậy được rồi ạ.”

Trước đây, buổi tối vốn là khoảng thời gian có rất nhiều người đến tiệm ăn bánh ngọt, nhưng tối hôm nay lại không có người nào đến, cả người đến hỏi thăm cũng không có.

Chủ tiệm rảnh rỗi lấy điện thoại tìm tòi diễn đàn của một số trường học, lúc này ông mới biết những người kia đã nói sự thật.

Trên diễn đàn này có một chủ đề “hot” dành riêng cho cửa tiệm của ông, bên dưới còn có rất nhiều bức hình đẹp của Nam Khải Lận và Cung Lâm Ly, có cả hình ảnh cửa tiệm và món bánh đặc trưng trong quán của ông.

Bên cạnh đó, bài đăng mới nhất trong trong chủ đề này chính là về chuyện hai người kia đã nghỉ việc, bên dưới có rất nhiều bình luận thể hiện sự tiếc nuối.

“Cái gì? Họ nghỉ việc rồi hả? Tôi còn chưa đến check-in mà.”

“Tôi thấy không có hai anh chị ấy thì tiệm bánh đó cũng không có gì đặc biệt, nhìn cách trang trí cũng không đẹp lắm.”

“Chứ còn gì nữa. Hôm nay tôi đến mà không gặp được người muốn gặp đã rất thất vọng rồi, nhưng vẫn ngồi xuống ăn thử món bánh đặc trưng mà chủ tiệm đề cử. Sau đó tôi phát hiện nó rất ngọt, ngọt đến mức ăn không nổi luôn. Tôi sợ ngày mai sẽ nổi mụn đây này.”

“…”

Ngoại trừ những bình luận tiếc nuối thì còn có rất nhiều người đang chê bai những mặt xấu của tiệm bánh. Chủ tiệm đọc đến đây, sắc mặt bắt đầu tái xanh. Dựa vào kinh nghiệm mấy năm mở tiệm, ông cảm thấy cửa tiệm của ông có khả năng sẽ phải đóng cửa. 

Không được, phải tìm cách cứu quán.

Chủ tiệm lấy điện thoại gọi cho Khổng Tinh: “Tinh Tinh, cháu giúp chú hỏi mượn bố mẹ cháu mấy chục vạn được không, chú muốn trang trí lại cửa tiệm…”

Ông nghĩ nếu cửa tiệm được tân trang lại thì không chừng sẽ thu hút được mọi người, ông cũng sẽ tuyển thêm vài nhân viên trẻ có ngoại hình xinh đẹp hơn nữa.

Từ nhỏ ông đã là người không có chí tiến thủ, học hành cũng không tốt nên mới mở làm chủ một tiệm bánh ngọt để mưu sinh, ông không thể so sánh được với người anh trai đã tự tay sáng lập một công ty lớn của mình. Anh trai ông không thích đứa em không có tiền đồ này, dù ông đang cần tiền cũng sẽ không cho mượn, vì thế mỗi khi cần tiền ông sẽ liên hệ cô cháu gái. Cũng may Khổng Tinh đối xử với người chú này khá tốt, con bé có thể nói đỡ giúp lúc ông mượn tiền.

Nhưng lúc này Khổng Tinh đang nổi nóng: “Chú, cháu hỏi chú, có phải chú đuổi việc Nam Khải Lận đúng không?”

“Tinh Tinh, là tự Nam Khải Lận muốn nghỉ. Sao vậy?”

“Anh ấy tự đi? Chắc chắn là chú đuổi việc anh ấy. Cháu đã dặn chú là đừng đuổi việc anh ấy rồi mà. Giờ anh ấy giận cháu, không thèm để ý đến cháu nữa rồi.”

Chủ tiệm không biết đã xảy ra chuyện gì: “Tinh Tinh, cháu đừng giận nữa, cháu có thể giúp chú xin cha cháu cho chú mượn mấy chục vạn được không? Cửa hàng của chú sắp trụ không nổi nữa rồi, chú muốn mượn tiền để tân trang lại.”

Khổng Tinh đang nổi nóng. Thật ra cô rất ghét người chú không có thành tựu này. Không có tiền đồ, ngoài ăn nói khéo léo thì hoàn toàn chẳng có tích sự gì cả, nếu không phải để tạo ra hình tượng hiểu chuyện, tri kỷ thì còn lâu cô mới thân cận với người chú như vậy.

“Chú à, tiền mượn tân trang lần trước chú còn chưa trả. Người lớn phải làm tấm gương tốt cho con cháu noi theo, chú không thể nói mà không giữ lời được. Tiền lần trước chú còn chưa trả nên lần này cháu khó mà mở miệng hỏi giúp chú thêm nữa.” Khổng Tinh tỏ ra rất khó xử.

Chủ tiệm: “Cái này… sau này chắc chắn chú sẽ trả lại.”

“Chú, cháu phải đi học piano rồi, nếu chú muốn mượn tiền thì chú cứ nói chuyện với cha cháu đi. Đây là chuyện của người lớn nên cháu cũng không tiện xen vào. Cháu phải đi học rồi, cháu cúp máy trước đây ạ.”

“Tút tút tút…”

Chủ tiệm cầm điện thoại đứng sững tại chỗ.