Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 393: Thế giới 9: Gây dựng sự nghiệp




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Iris

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Sáng sớm, Chu Phụ Cốc đã nghe thấy mấy lời đồn đãi trong thôn, thế nên hắn đã vội vã chạy đến vì sợ cô sẽ bị đả kích bởi những lời nói đó.

Hắn vừa tới đã thấy mọi người đang túm tụm lại xì xầm bàn tán, bên cạnh cô lúc này chỉ có mỗi cô thanh niên trí thức tên Trình Hi kia.

Đây rõ ràng là đang bị cô lập.

Có lẽ vì đã từng nghèo khổ và bị địa chủ áp bức nên người dân trong thôn rất ghét người kiếm tiền từ những thủ đoạn xấu xa.

Chu Phụ Cốc nói tiếp: “Tôi nhất định sẽ giúp cô tìm được người tung lời đồn. Cô đừng nghe mấy lời đàm tiếu nhảm nhí đó, cũng đừng buồn lòng.”

Hắn có chút lo lắng khi thấy Nguyễn Tiểu Ly không nói lời nào: “Thời đại nào cũng có người giàu và người nghèo, mà không hẳn giàu thì phải làm ăn gian trá, bọn họ không hiểu nguồn cơn mà đã nói bậy là do bọn ngu ngốc, cô đừng buồn vì những con người ngu ngốc đó được không?” Chu Phụ Cốc thực sự đang rất cố gắng nghĩ cách để an ủi người ta.

Nguyễn Tiểu Ly vốn chẳng thấy sao cả, nhưng được một người đàn ông nghiêm túc an ủi mình thế này vậy mà trong lòng cô bỗng sinh ra chút ấm ức.

“Cảm ơn.” Cô nhẹ nhàng đáp.

Chu Phụ Cốc nở nụ cười: “Đừng cảm ơn với tôi, chỉ cần cô không buồn là được.”

Bình thường hắn còn có thể nhẫn nhịn, nhưng hôm nay thấy nhiều người hợp lại xa lánh cô, còn nói ra những lời vô căn cứ như vậy khiến Chu Phụ Cốc thật sự khó mà kiềm chế nổi.

Chu Phụ Cốc muốn đối xử tốt với cô gấp bội, bảo vệ cô để cô không bị bất cứ kẻ nào xúc phạm đến nữa. Cho nên bây giờ Chu Phụ Cốc hoàn toàn không che giấu tình cảm của mình một xíu xiu nào.

Trình Hi mỉm cười: “Vũ Ly, anh Chu và tôi đều là bạn của cô, chúng tôi sẽ đứng về phía cô.”

Rửa chén xong, Chu Phụ Cốc và Nguyễn Tiểu Ly ra sau núi làm việc.

Trên đường đi, Nguyễn Tiểu Ly không nói câu nào. Mặc dù trước đây cô cũng không thích nói chuyện, nhưng với tình hình hôm nay mà cô càng yên lặng thì lại càng làm Chu Phụ Cốc lo lắng. Do đó Chu Phụ Cốc mở miệng bắt chuyện với cô: “Thanh niên trí thức Trần, thật ra đám người trong thôn xa lánh cô phần lớn là do nguyên nhân khác.”

“Hả?” Nguyễn Tiểu Ly không hiểu hắn đang nói gì.

Chu Phụ Cốc nói tiếp: “Ông nội tôi từng là địa chủ. Chuyện này mọi người trong thôn đều biết. Như cô thấy đấy, khi nhắc đến ông nội tôi, mọi người luôn có ấn tượng xấu về ông, thậm chí còn phỉ nhổ ông.”

“Trong ấn tượng của tôi, ông nội đối xử khá tốt với người dân, thậm chí còn cứu trợ những người dân sắp chết đói. Tôi vẫn luôn không hiểu tại sao mọi người lại ghét ông nội đến vậy, cho đến khi lớn lên tôi mới dần hiểu ra.”

“Khi còn nhỏ khi được ông dạy đọc sách, tôi đã học được một câu: Thất phu vô tội, hoài bích có tội (*).”

(*) Thất phu vô tội, hoài bích có tội: Ý chỉ người có của cải tài sản thì không có tội gì (thất phu vô tội), nhưng yếu kém không có năng lực giữ được tài sản đó thì chính là có tội (hoài bích có tội).

Chu Phụ Cốc kể về chuyện của hắn, Nguyễn Tiểu Ly lắng nghe rất nghiêm túc.

Khi một người sẵn sàng kể cho bạn nghe chuyện của họ thì không nên phụ lòng của người đó, hãy là một người nghiêm túc lắng nghe.

“Ông nội tôi thừa kế tài sản của gia đình và trở thành địa chủ. Khi là địa chủ ông cũng chưa bao giờ chèn ép người dân, thậm chí còn thuê rất nhiều người dân trong thôn làm việc dài hạn để họ được bữa cơm no. Ông phân đất cho người dân làm ruộng nhưng lấy tiền thuê rất ít, lương thực thu hoạch cũng chỉ lấy một phần mười, thấp hơn rất nhiều so với những địa chủ khác.”

“Địa chủ có tốt có xấu. Tôi đã nghe có rất nhiều người đàn áp và giết hại người dân, nhưng tôi thấy ông nội tôi là một người tốt, nhưng sai lầm của ông là đã làm địa chủ.

Ông nội không làm gì sai, nhưng nhà cửa và đất đai trong nhà lại đều là kết quả của sai lầm. Đất đai nhà cửa mà tổ tiên để lại đều có được từ những việc không tốt đẹp gì.”

Chu Phụ Cốc đi theo sau Nguyễn Tiểu Ly suốt quãng đường, từ tốn kể chuyện.

“Bây giờ không còn địa chủ nữa, thôn dân đều có được ruộng đất và bước vào thời kỳ hạnh phúc, nhưng trong xương máu của họ vẫn còn nỗi căm ghét địa chủ như lúc xưa.”

Hắn cúi đầu nhìn Nguyễn Tiểu Ly: “Cho nên thấy cô mua tủ lạnh thì người ta sẽ nghĩ cô rất giàu có, hơn nữa có thể đã có người châm lửa thổi gió nên mọi người mới bất giác hình dung cha cô giống một địa chủ rồi xa lánh cô.”

Tất cả đều là do nỗi sợ bị áp bức, người trong thôn rất ghét những người kiếm tiền bằng việc làm dơ bẩn.

Sau khi nghe hắn nói nhiều như vậy, Nguyễn Tiểu Ly đã hiểu ý của Chu Phụ Cốc.

Cô ngẩng đầu, nói: “Chu Phụ Cốc, bất kể gia đình cậu trước kia như thế nào thì mọi chuyện cũng đã là quá khứ hết rồi, cậu đừng để trong lòng nữa. Thời đại mới đã tới, tôi cảm thấy cậu có thể thử xông pha ra ngoài, gây dựng một sự nghiệp trong sạch để làm rạng danh dòng tộc.”

Trên người Chu Phụ Cốc luôn toả ra khí thế một người làm nên đại sự, cậu ta không thể ở trong núi cả đời rồi trở thành một mãng phu được.

Trong cốt truyện gốc, Chu Phụ Cốc sẽ theo nữ chính ra thế giới bên ngoài và làm nên nghiệp lớn.

Bây giờ tuy cậu ta không ở bên nữ chính nhưng cô vẫn hy vọng cậu ta có thể có được sự nghiệp như cốt truyện, một sự nghiệp trong sạch và không bao giờ giống với ông nội cậu ta “hoài bích có tội”.

Nội tâm Chu Phụ Cốc khá kích động sau khi nghe cô nói, đột nhiên hắn nảy sinh ý tưởng muốn đi ra thế giới bên ngoài.

“Cô cảm thấy tôi có thể gây dựng sự nghiệp sao?”

“Đúng vậy, cậu cho tôi cảm giác rất đặc biệt. Chu Phụ Cốc, cảm ơn cậu đã an ủi tôi.”

Giọng nói của Nguyễn Tiểu Ly dịu dàng hẳn ra, cả người cô toát lên vẻ lười biếng giống như một con mèo đang đi dạo một cách cao ngạo trên bờ ruộng.

Giữa trưa không ai mang cơm đến cho bọn họ.

Một Chu Phụ Cốc là con cháu của địa chủ, một Trần Vũ Ly là con gái của thương nhân có lòng dạ độc ác, ai lại tình nguyện đi đưa cơm cho hai người này ăn chứ.

Chu Phụ Cốc đặt cuốc xuống: “Chắc là không có ai đến đưa cơm đâu. Chúng ta về nhà ăn ăn đi.”

“Không cần.”

“Hả?”

“Trên núi có rất nhiều thỏ rừng và gà rừng, sao chúng ta không bắt một con ăn? Tôi không muốn về nhà ăn, đồ ăn ở đó không ngon.”

Trở lại không chừng còn phải chịu đựng sự khinh thường của người khác, Nguyễn Tiểu Ly lười đi.

Chu Phụ Cốc suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: “Vậy cô ngồi ở chỗ này chờ đi, tôi đi bắt một con về.”

“Tôi đi với cậu.”

“Được.” Ánh mắt Chu Phụ Cốc tràn đầy ý cười.

Cả hai bắt được một con thỏ hoang rất mập mạp, làm sạch nó rồi bắt đầu nướng.

Lúc thỏ vừa được nướng chín thì hai người nhìn thấy Thiết Đản đang túm quấn áo và chạy dọc bờ ruộng đến đây.

“Anh Chu, chị.”

Thiết Đản chạy rất nhanh, mồ hôi nhễ nhại, hai tay cậu vẫn luôn nắm chặt phần áo ở phía sau giống như có gì đó ở bên trong.

“Em mang đồ ăn đến cho hai người nè, khoai lang nướng.”

Thiết Đản không lấy hộp cơm để đựng khoai nướng mà nhét thẳng vào trong áo, hiển nhiên cậu bé đã tùy tiện lấy hai củ khoai rồi lén chạy tới đây.

Thiết Đản đưa khoai lang đến trước mặt họ, đồng thời đôi mắt bỗng sáng rực mà nhìn chằm chằm vào thỏ nướng: “Oa, đây là cái gì vậy? Thỏ, thỏ hả?”

“Đúng vậy, là thỏ, Thiết Đản ở lại ăn với anh chị đi.” Nguyễn Tiểu Ly cầm lấy hai củ khoai lang, nhíu mày hỏi: “Lúc em cầm khoai chạy đi có bị ai thấy không?”