Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 391: Thế giới 9: Thôn dân kéo đến xem tủ lạnh




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Iris

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Nói vậy chẳng khác nào đang ám chỉ Trình Hi và Nguyễn Tiểu Ly xa hoa lãng phí…

Trình Hi và Nguyễn Tiểu Ly đang tán gẫu với nhau, không buồn để ý đến Quách Tiểu Tuệ.

Dưới mái hiên của ngôi nhà cách đó không xa, có một người đàn ông mặc quần áo màu xám đen đang nhìn bọn họ.

Trình Hi đang cười đùa nói chuyện phiếm với Nguyễn Tiểu Ly, nhưng khi cô vừa giương mắt nhìn lên thì lập tức bắt gặp người đàn ông ở căn nhà đối diện kia, đồng tử của cô bất chợt co lại.

Nguyễn Tiểu Ly nhận ra có gì đó không ổn, khẽ nhíu mày: “Sao cô lại run vậy?”

“À… không, không có gì.” Trình Hi lắp bắp, cô rất cố gắng điều hòa lại giọng nói của mình.

Sau đó, tuy Trình Hi nói chuyện nhưng ánh mắt vẫn tiếp tục nhìn bên dưới căn nhà, lúc này cô mới phát hiện người đàn ông kia đã đi đâu mất rồi.

Cô nhìn quanh một lượt nhưng cũng không thấy người đàn ông mặc quần áo xám đen kia đâu.

Chẳng lẽ bị hoa mắt?

Trình Hi nhớ lại cái lần mình bất ngờ bị người ta ôm khi đi họp chợ lần trước mà trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận. Suốt quãng đường đến họp chợ lần này, cô luôn lo lắng sẽ gặp lại người kia.

Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày: “Tiểu Ác, trong lòng nữ chính có vướng bận kìa.”

“Không biết, dù sao ta cũng biết chính tuyến lệch rồi.” Tiểu Ác tắt hết các chi tiết chính trong cốt truyện trên màn hình đi, bởi vì những thứ này đã không còn giá trị để tham khảo nữa. Tâm sự của nữ chính hiện nay chỉ có bản thân nữ chính mới biết được.

Thời gian hạn định cũng gần đến, Chu Phụ Cốc cũng vừa lúc trở lại, trên tay hắn cầm theo hai cái túi không biết chứa cái gì.

Dì Trần nhìn mọi người, nói: “Ồ, hôm nay về đông đủ vậy sao. Nếu đủ rồi thì mọi người lên xe ổn định chỗ ngồi đi, chúng ta về thôn.”

Trên đường về, xe bò cứ từ từ tiến về phía trước, bánh xe lăn một cách ổn định và chậm rãi.

Nguyễn Tiểu Ly nhắm mắt ngủ gật, trong khi Trình Hi thì luôn rũ mắt giống như đang suy nghĩ gì đó.

Xe chạy thẳng một mạch về thôn.

Ngôi làng nhỏ nằm giữa những ngọn núi, xung quanh được bao bọc bởi cánh đồng lúa mì. Trên cánh đồng lúa mì là những cột điện được dựng nối tiếp nhau, còn trên cột điện là những sợi dây dài và mỏng chạy ngang qua để đích đến cuối cùng là nhà của người dân.

Người đi họp chợ đã về, lũ trẻ trong nhà ùa nhau chạy ra xin kẹo.

“Mẹ ơi, mẹ có mua kẹo cho con không?”

“Bác ơi, trên thị trấn vui không?”

“Ba, ba nói chuyện không giữ lời gì hết, ba đã hứa mua kẹo cho tụi con rồi mà?”

Đám trẻ vây xung quanh người nhà của mình.

Nguyễn Tiểu Ly xuống xe bò, vì cô đã trông thấy nhân viên của cửa hàng đang đợi mình dưới tán cây ở đằng xa.

Tủ lạnh và quạt cô mua đều được giao tận nhà, nhưng nhân viên giao hàng không dám bỏ đi khi chưa thấy khách mua, mà nhân viên đưa hoá đơn cũng không dám đi đâu, do đó họ đã ngồi dưới gốc cây đợi khá lâu.

Nguyễn Tiểu Ly bước tới: “Hai người đã vất vả rồi. Từ đây về thị trấn không xa mấy, hai người đi về cẩn thận, chú ý an toàn.”

Hai nhân viên của cửa hàng mỉm cười: “Được, quý khách kiểm tra lại hàng trước đi, nếu không có hư hỏng gì thì chúng tôi về.”

Trong thôn vẫn chưa được mở đường chính, hai nhân viên của cửa hàng đã vất vả khiêng đồ đến đây, cả hai đã phải đi suốt mấy tiếng đồng hồ. Trên đường đi, họ che chở hàng hóa rất cẩn thận.

Nguyễn Tiểu Ly mở thùng đóng gói ra kiểm tra, sau khi xác nhận tủ lạnh và quạt không bị hỏng hóc gì rồi mới cho hai người giao hàng đi.

Bên kia có không ít người đang ngó qua, ai nấy cũng rất tò mò không biết trong hai thùng lớn là cái gì. Cho đến khi Nguyễn Tiểu Ly mở ra kiểm tra thì đôi mắt của họ đồng thời mở to.

Rất nhiều người tụ lại vây xem.

“Đây là cái gì? Vuông vức quá, làm bằng gì vậy?”

Người trong thôn chưa từng nhìn thấy tủ lạnh bao giờ, cùng lắm chỉ là nghe nói nên lần đầu tiên nhìn thấy, họ thật sự không nhận ra đây là tủ lạnh.

“A, thanh niên trí thức Trần mua một cái quạt điện đẹp quá, phòng của các cô tối nay mát mẻ rồi. Cái quạt này bao nhiêu?”

“Quạt đẹp quá, giá bao nhiêu thế? Có hao điện không?”

“Tôi nghĩ là rất hao, sắm cái quạt này thì tiền điện hàng tháng sẽ không ít đâu.”

Mọi người tò mò hỏi, đồng thời trong ánh mắt cũng lộ rõ ​​vẻ hâm mộ. Lúc này, Quách Tiểu Tuệ đã không nhịn được nữa mà nói xen vào: “Cái quạt này không đắt lắm đâu, chỉ có 12 đồng xu thôi.”

Không đắt lắm mà chỉ 12 đồng xu thôi?

Thôn dân ngạc nhiên.

“Thứ này đắt quá vậy, chỉ bằng nó mà tận 12 đồng luôn sao?”

Bình thường cơm nước đã có nhà ăn lo nên một tháng một nhà bình thường tiêu không tới 12 đồng.

“Cái quạt này nhỏ vậy mà tới 12 đồng, vậy đây là cái gì? Cái này bao nhiêu tiền nữa đây?”

Mọi người thắc mắc.

Nguyễn Tiểu Ly không thể không thành thật đáp: “Đây là tủ lạnh.”

“Tủ lạnh, là cái thứ cắm điện vào thì bên trong sẽ lạnh như đá đúng không?”

“Có nghe nói, nhưng mua cái này làm gì?”

Một đứa trẻ nhanh chóng đưa tay ra sờ vào quạt rồi tới tủ lạnh, sau đó vui vẻ quay lại khoe với đồng bọn rằng mình đã chạm vào đồ điện.

Mọi người rất tò mò về chiếc tủ lạnh, và tất nhiên thứ mọi người muốn biết nhất là giá của nó.

“Cái tủ lạnh lớn thế này giá bao nhiêu?”

Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày, không biết phải trả lời thế nào…

Trình Hi nhanh chóng giải vây: “Vũ Ly, để tôi giúp cô đem đồ về nhé. Đồ điện không thể bị phơi nắng được, nắng sắp chiếu tới chỗ này rồi.”

“Ừm.”

Nguyễn Tiểu Ly bận rộn chuyển đồ, không trả lời lại mọi người đang hỏi nhốn nháo.

Nhưng cái tủ lạnh này quá nặng, hai cô gái làm sao có thể khiêng nổi?

Chu Phụ Cốc thấy vậy thì bước lên: “Để tôi giúp cô khiêng tủ lạnh về.”

“Được, đợi chút để tôi tìm thêm người khác đến khiêng với cậu.” Nguyễn Tiểu Ly nhìn xung quanh xem có thể nhờ ai tới khiêng giúp tủ lạnh được không.

Nhưng cô chưa kịp tìm được người thì Chu Phụ Cốc đã nâng tủ lạnh lên bằng cả hai tay: “Được rồi, đi thôi.”

“…”

Nguyễn Tiểu Ly hé miệng, có chút bất ngờ.

Người đàn ông này mạnh đến thế sao?

Tuy rằng tủ lạnh của cô không phải loại tủ lớn nhưng cũng nặng đến mấy chục ký, vậy mà cậu ta cứ thế nhẹ nhàng nhấc lên, trên mặt cũng không có biểu cảm nào biểu hiện ra là đang vác đồ nặng.

Nguyễn Tiểu Ly và Trình Hi chia nhau cầm cây quạt, Chu Phụ Cốc ôm tủ lạnh đi theo sau hai người, suốt đường đi hắn không hề thở dốc, cứ vậy mà vác một vật to lớn nhẹ nhàng đi theo sau.

Một đám con nít đi theo sau hóng chuyện.

Còn thôn dân khác thì vì thể diện nên không đi theo, họ đứng ở kia bàn luận xem cái tủ lạnh đó giá bao nhiêu.

“Tôi đoán chắc là 30 đồng xu.”

“Tôi nghĩ nó phải tới 50 đồng xu. Quá dã man, một món đồ thôi mà có thể bằng thu nhập cả năm của một nhà bình thường.”

“50 đồng? Chắc cỡ đó, đắt vậy mà vẫn có người mua được.”

Quách Tiểu Tuệ không nghe nổi nữa, người ở đây quá thiếu hiểu biết. Cô ta khịt mũi nói: “Nó không rẻ như mấy người nghĩ đâu, cái tủ lạnh đó phải hơn 100 đồng xu đấy.”

“Cái gì? Hơn 100!”

“Thanh niên trí thức Trần giàu quá nhỉ, chẳng lẽ nhà cô ấy là triệu phú?”