Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 390: Thế giới 9: Nguyễn Tiểu Ly là phú bà




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Iris

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Bốn đồng.

Trình Hi lập tức móc ra bốn đồng xu đưa cho Nguyễn Tiểu Ly. Thứ này là để dùng chung, vì vậy thiểu số nên theo đa số. Tuy hơi đắt nhưng mua quạt rồi thì ban đêm mọi người có thể ngủ ngon hơn.

Sau khi Trình Hi đưa tiền, Nguyễn Tiểu Ly nhìn về phía Quách Tiểu Tuệ.

Quách Tiểu Tuệ đưa tay vào túi áo tìm kiếm, tiếp theo hốt hoảng nói: “Ơ, ví của tôi đâu rồi?”

Cô ta sờ khắp người, cuối cùng vỗ trán, ngại ngùng nói: “Tôi nhớ rồi, ví của tôi để trên giường. Tôi không mang theo tiền, giờ phải làm sao đây?”

Nguyễn Tiểu Ly: “…”

Tiểu Ác: “Rốt cuộc ta đã làm nên tội gì mà phải chứng kiến một màn biểu diễn dở tệ thế này vậy?”

Quách Tiểu Tuệ nhíu mày, giả vờ lúng túng xấu hổ. Cô ta tưởng rằng mình diễn rất hay nhưng thật ra từng chi tiết biểu cảm đều đầy sơ hở.

Nguyễn Tiểu Ly cười, trả lại bốn đồng cho Trình Hi, nói: “Nếu không có tiền vậy thôi không mua.”

Quách Tiểu Tuệ không ngờ cô sẽ nói vậy nên lập tức sốt ruột.

“Đừng mà, tôi không mang tiền theo thì cũng mua được mà. Trần Vũ Ly, chắc cô đem theo không ít tiền đúng không, cô có thể cho tôi ứng trước được không?”

“Không được.”

“Trần Vũ Ly, cô đừng keo kiệt vậy chứ, tôi quên mang ví theo là lỗi của tôi, nhưng mà cái quạt này ba chúng ta sẽ dùng chung. Cô ứng trước một ít đi. Nếu vì vậy mà không mua, tối nay ngủ sẽ rất nóng, mà nếu nóng quá ngủ không ngon thì sáng mai đi làm sẽ mệt mỏi lắm.”

Quách Tiểu Tuệ nói cứ như là nếu không mua cái quạt này về thì tối nay ngủ không ngon đều là do Nguyễn Tiểu Ly hết.

“Cô thấy tôi keo kiệt? Bốn đồng xu cũng đâu có ít.” Nguyễn Tiểu Ly nói đầy ẩn ý.

Quách Tiểu Tuệ bị mất mặt liền trở mặt: “Tôi thấy là cô không muốn mua thì đúng hơn.”

Thấy mọi chuyển dần không ổn, Trình Hi lập tức xen vào: “Được rồi, cái quạt này đúng là hơi đắt, lần sau hãy tới xem đi, nói không chừng lúc đó đã giảm giá rồi.”

“Đắt chỗ nào? Chẳng lẽ hai người không biết giá đồ điện ra sao à, nói trắng ra là hai người không muốn mua thôi đúng không? Nếu không muốn mua thì nói sớm đi, đứng ở đây nói đắt đỏ làm gì.”

Nguyễn Tiểu Ly chế nhạo: “Chúng tôi nói không mua bao giờ? Lúc nãy Trình Hi không chớp mắt đã lấy tiền ra, tôi cũng gật đầu đồng ý mua, người kỳ kèo không mua là cô mới đúng.”

“Tôi quên mang ví theo chứ đâu phải là không muốn mua. Nhưng giờ tôi không có tiền, cô ứng trước cho tôi không được à?”

Trình Hi nghe giọng điệu của Quách Tiểu Tuệ thì lập tức không còn muốn mua nữa, đồng thời cô cũng lờ mờ đoán được hôm nay Quách Tiểu Tuệ muốn làm gì.

Trình Hi kéo tay áo Nguyễn Tiểu Ly ý bảo đừng cho ứng tiền. Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy ấm lòng khi thấy động tác nhỏ này của Trình Hi.

Yên tâm, cô không có ngu xuẩn đến mức lấy tiền ra cho cô ta đâu.

“Cho cô ứng trước? Quách Tiểu Tuệ cô nói cũng hay thật, da mặt của cô không phải dày bình thường đâu?”

Quách Tiểu Tuệ tức giận: “Cô mắng tôi? Cô nói như vậy là có ý gì?”

Nguyễn Tiểu Ly không trả lời cô ta mà hỏi ngược lại: “Cô có chắc là mình để quên ví trên giường không?”

Nghe vậy, Quách Tiểu Tuệ bất giác thò tay sờ sờ cái ví nhỏ bên hông của mình. Do có quần áo ở bên ngoài che khuất đi phần hông nên người khác vốn dĩ nhìn không ra.

“Đúng vậy, đúng là không lấy.”

“Cô nói dối.”

“Bằng chứng đâu cô nói tôi nói dối? Đồ của tôi mà tôi còn không biết à. Trần Vũ Ly, cô có biết là cô đang vu khống tôi không?”

“Vậy thì cái tay của cô đừng có sờ hông nữa.” Nguyễn Tiểu Ly liếc qua bàn tay phải của Quách Tiểu Tuệ bằng đôi mắt sắc bén.

Quách Tiểu Tuệ sợ đến mức nhanh chóng buông tay ra khỏi hông, nhưng ngay sau khi buông ra thì cô ta mới biết mình đã mắc bẫy.

Quách Tiểu Tuệ xấu hổ, đột nhiên không biết nên đặt tay ở đâu.

Trình Hi nhíu mày: “Ví của cô ở trên eo thì sao cô lại nói không mang theo, lại còn luôn miệng kêu Vũ Ly cho cô ứng trước nữa, căn bản là cô không định trả lại số tiền ứng này phải không?”

“Tôi…”

Quách Tiểu Tuệ đỏ mặt.

Tiếp viên ở bên cạnh đã lặng lẽ rút lui từ lâu, chuyện của khách hàng thì không nên nhiều chuyện.

“Quách Tiểu Tuệ, bỏ cái khôn vặt này của cô đi.” Nguyễn Tiểu Ly cảnh cáo cô ta một tiếng, sau đó quay đầu xem những chỗ khác trong cửa hàng.

Trình Hi cũng đi theo, bỏ mặc một mình Quách Tiểu Tuệ xấu hổ đứng ở đó.

Quách Tiểu Tuệ cảm thấy rất mất mặt, nhất là khi cô ta trông thấy ánh mắt tiếp viên của cửa hàng nhìn cô ta khá kỳ lạ.

Vừa rồi người tiếp viên kia cũng đã đi theo Nguyễn Tiểu Ly và Trình Hi, bỏ mặc Quách Tiểu Quách Tiểu Tuệ đứng đó không ai thèm quan tâm. Cô ta nghiến răng… Đáng ghét!



“Đây là khu trưng bày tủ lạnh của chúng tôi. Tủ lạnh ở đây lớn nhỏ gì đều có.”

Trình Hi đi theo mà tròn mắt kinh ngạc: “Vũ Ly, cô mua tủ lạnh thật sao? Cái này đắt lắm…”

“Ừm.” Phú bà Nguyễn Tiểu Ly vô cùng bình tĩnh.

Cô nhìn kỹ những chiếc tủ lạnh được trưng bày ở đây, tất cả đều là loại nhỏ.

Tiếp viên chỉ vào một cái tủ lạnh màu xám bạc và nói: “Cái này dùng cho ký túc xá là thích hợp nhất, diện tích nhỏ và khi chạy cũng không ồn ào.”

“Ừm.”

Nguyễn Tiểu Ly nhẹ gật đầu.

Tiếp viên thấy cô như vậy thì nghĩ chắc là cô muốn tự mình chọn, do đó tiếp viên đã im lặng đứng sang một bên, chờ khi nào cô cần giải thích thì bước lên.

Nguyễn Tiểu Ly nhìn cái tủ đó vài vòng thật kỹ.

Trình Hi kéo tay cô: “Hay là đừng mua được không, cái này đắt lắm. Mua quạt được rồi, không cần mua tủ lạnh đâu.”

“Cần, có tủ lạnh thì sẽ có kem đá ăn.”

Trình Hi: “…”

Nguyễn Tiểu Ly xem rồi ngẩng đầu nói: “Lấy cái tủ lạnh lúc đầu anh giới thiệu cho tôi đi, cái quạt vừa rồi cũng lấy. Ở đây có giao hàng tận nhà không?”

“Nếu hơn 50 đồng sẽ được giao hàng tận nhà, mà đồ của quý khách đã hơn trăm đồng. Quý khách chỉ cần để lại địa chỉ, chúng tôi sẽ giao ngay.”

Trình Hi mắt chữ O mồm chữ A nhìn Nguyễn Tiểu Ly vung tiền, tủ lạnh và quạt đã được đóng gói rồi gửi đi.

Bộ dáng tiêu tiền của Nguyễn Tiểu Ly vô cùng thong dong, hoàn toàn không có một chút đau xót nào. Cuối cùng, Trình Hi không nhịn được hỏi: “Vũ Ly, nhà cô giàu lắm phải không?”

“Làm buôn bán.”

“…”

Buôn bán thì có thể không có tiền được sao?

Sau đó, Nguyễn Tiểu Ly và Trình Hi ăn cơm trưa trong thị trấn, ăn xong thì đi mua một ít đồ ăn, cuối cùng đi đến chỗ chờ xe bò.

Quách Tiểu Tuệ cũng đã trở lại từ lâu.

Hai tay của Quách Tiểu Tuệ trống không, chưa mua thứ gì.

“Thanh niên trí thức Trình, hai người mua nhiều đồ ăn vậy sao? Nhà ăn của thôn không phải có đồ ăn sao? Mua mấy cái nhỏ lẻ này thật lãng phí.”

Trình Hi dịu dàng nói: “Làm đồ ăn vặt ạ.”

Người dân trong thôn đều ngại mua những thứ này, cùng lắm là bỏ vài hào để mua một đống bánh kẹo về cho mấy đứa nhỏ, còn những cái khác thì không dám đụng tới.

“Còn thanh niên trí thức Quách không mua gì sao?”

Quách Tiểu Tuệ lập tức xấu hổ, không khỏi siết chặt ngón tay, nâng cằm nói: “Tính tôi tiết kiệm, mấy thứ không cần tôi sẽ không mua đâu.”