Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 389: Thế giới 9: Mua quạt điện




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Iris

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Có Chu Phụ Cốc giúp đỡ, đợt kiểm tra của đại đội trưởng chắc chắn được thông qua suôn sẻ.

Chu Phụ Cốc vẫn đi hỗ trợ đội kéo điện như cũ, còn Nguyễn Tiểu Ly bên này vẫn cắt cỏ và ăn uống một mình ngon lành.

Cuối cùng ngày họp chợ đã đến và thật đúng lúc sáng nay điện trong thôn cũng đã được kéo xong, nhà nhà đều có điện.

Các thôn dân rất vui mừng, phần lớn mọi người muốn lên trấn trên mua bóng đèn để sau này buổi tối thì trong nhà vẫn sáng sủa.

Nhưng Nguyễn Tiểu Ly thì khác, cô không chỉ muốn mua bóng đèn mà còn muốn mua tủ lạnh.

Tiểu Ác: “Mau đi mua tủ lạnh đi, nhanh đi tiêu tiền nào.”

Trình Hi đã sớm kéo tay Nguyễn Tiểu Ly: “Đi thôi, chúng ta đến nhà dì Trần xem còn chỗ trên xe bò không.”

Chỉ cần đi theo nữ chính thì cho dù bạn đến trễ thế nào cũng sẽ còn chỗ.

Người đánh xe bò hôm nay thế mà lại là Chu Phụ Cốc.

Dì Trần thở dài: “Ông nhà tôi hôm trước làm việc bị trật lưng nên hôm nay không đánh xe được, đành phải nhờ cháu Chu làm thay.”

Không phải ai lên xe bò cũng lái được, kể cả việc làm thế nào để bò nghe lời cũng phải có kỹ thuật.

Chu Phụ Cốc đánh xe, suốt đường đi hắn cứ ủ rũ ngồi phía trước mà không nói một lời, cảm giác tồn tại rất thấp. Dù vậy xe bò chạy rất ổn định, vững vàng và ít khi bị xóc nảy.

Lần này Quách Tiểu Tuệ cũng đi nhờ được xe bò giống các cô.

Vừa mới ngồi xuống, Quách Tiểu Tuệ đã nhích tới nhích lui: “Xe này ngồi cứng quá.”

Ngồi rất không thoải mái, làm sao bằng được mấy chiếc xe người kéo ở trên thành phố. Chiếc xe bò này nếu muốn ngồi được thì ít nhất cũng phải lót một cái đệm chứ, tấm gỗ là quá cứng.

Trong lòng Quách Tiểu Tuệ oán trách một hồi, đồng thời cô ta cũng tò mò suốt đường đi Nguyễn Tiểu Ly vậy mà không hề nói chuyện hay oán thán một lời nào.

Trần Vũ Ly có tiếng là yếu ớt, vậy mà bây giờ có thể chịu đựng cái xe này à?

Sau chuyến về nông thôn này, mọi người đều nhập gia tùy tục và Trần Vũ Ly cũng không giống như trước đây.

Trình Hi và Nguyễn Tiểu Ly trò chuyện với nhau: “Vũ Ly, xuống xe rồi chúng ta đi xem bóng đèn trước đi.”

“Ừm, được.”

“Mua bóng đèn rồi chúng ta lắp thế nào nhỉ? Tôi rất sợ mấy cái loại đồ điện này. Không biết trong thôn có ai biết lắp bóng đèn không, tới lúc đó nhờ người ta giúp đỡ.”

Nhưng thôn này mới được cấp điện, sẽ có người biết lắp bóng đèn ư?

Điện là thứ rất nguy hiểm, người không hiểu rõ thì không nên chạm vào.

“Để tôi làm.”

“Cô chắc chứ? Sao cô biết lắp bóng đèn?” Trình Hi khó tin.

“Biết, trước đây ở nhà tôi có lắp rồi.”

Ánh mắt Trình Hi tỏ vẻ ngưỡng mộ, sau đó nói: “Mua bóng đèn xong chúng ta có mua thêm gì nữa không?”

Quách Tiểu Tuệ vội vàng xen vào: “Cô quên rồi à, hôm trước chúng ta đã nói mua quạt điện rồi mà. Mua bóng đèn xong chúng ta đi xem quạt điện đi.”

“Nhớ rồi.”

“Ừm.”

Quách Tiểu Tuệ tính toán: “Một cái quạt điện có lẽ khoảng mười đồng, hơi đắt chút nhưng ít nhất mùa hè chúng ta có thể mát mẻ.”

Đồ điện ở thời đại này rất đắt, nhưng ngược lại các sản phẩm trong nước lại đặc biệt bền, một thiết bị điện có thể sử dụng tám năm mà không vấn đề gì.

Trình Hi nghe thấy giá thì hơi kinh ngạc: “Đắt thật, ba người chúng ta góp lại mua thì được.”

Quách Tiểu Du nghe vậy thì hết vui. Góp? Cô không muốn góp.

Quách Tiểu Tuệ mơ hồ gật đầu. Nguyễn Tiểu Ly cúi đầu, trên môi nở một nụ cười khinh thường.

Xe bò lắc lư suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến được thị trấn.

Như thường lệ, đến cổng thị trấn thì mọi người được thả xuống xe, sau đó hẹn thời gian tụ họp buổi chiều, nếu không trở lại đúng giờ thì xe sẽ không đợi.

Dì Trần dặn riêng với những người thường xuyên không tuân thủ thời gian: “Mọi người không quay lại đúng giờ thì tôi sẽ không chờ. Đồ trên thị trấn có đẹp bao nhiêu thì cũng đừng để bị mê hoặc, nhớ kỹ giờ đấy.”

“Biết rồi, lần này không trễ đâu.”

“Lần trước cũng nói vậy, cuối cùng đợi cả buổi mà vẫn không thấy đâu.”



Trên thị trấn, những ngày họp chợ luôn náo nhiệt như vậy. Đường phố nhỏ hẹp giao nhau giống như các chữ tỉnh (井) được nối lại.

Người ta đi tới lui tấp nập trên phố. Có người đang ngồi xổm mặc cả với bà dì bán rau bên lề đường, cũng có người ung dung đi tới đi lui để chọn những món mình thích.

Phố xá rộn rã tiếng rao hàng. Thức ăn thời này rất đơn giản, chỉ có các món được làm từ bột mì, trái cây và đồ chiên.

Ba nữ thanh niên trí thức trắng trẻo đang cùng đi dạo phố, trong đó có hai người xinh đẹp như hoa, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của người khác.

Không ít người đi đường đang nhìn họ.

Trên tay Trình Hi cầm một chiếc hộp, đó là cái bóng đèn mà họ vừa mua.

Ba người họ ở chung một phòng nên chỉ cần mua một cái bóng đèn lớn là đủ.

Cả ba đi dạo một hồi lâu, cuối cùng đi đến một căn nhà ba tầng. Căn nhà này có thể nói chính là ngôi nhà có khí thế nhất trong thị trấn này.

Ở đây bán đồ gia dụng và các thiết bị điện, giá của mấy thứ bên trong cũng khác.

Ngay khi vừa bước vào tòa nhà thì lập tức có một tiếp viên ăn mặc chỉnh tề đi tới. Nhân viên ở đây đều ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt luôn tươi cười và đặc biệt là phục vụ rất chu đáo.

Nghe Trình Hi nói muốn mua một cái quạt điện, tiếp viên lập tức đưa họ đi xem rất nhiều loại.   

“Cái quạt này ít hao điện, gió rất mạnh, có ba nút để điều chỉnh gió lớn nhỏ, khi quay cũng không tạo ra tiếng ồn, dùng trong ký túc xá là thích hợp nhất.” Tiếp viên đang giới thiệu một cây quạt màu trắng.

Quách Tiểu Tuệ nhìn vài lần rồi hứng thú hỏi: “Cái quạt này bao nhiêu tiền?”

“Mười hai đồng xu, còn được tặng một bộ ly.”

Mười hai đồng, đắt.

Nhưng Quách Tiểu Tuệ mặc kệ, cô muốn nó, dù sao Trần Vũ Ly cũng có tiền.

“Vũ Ly, Trình Hi, tôi thấy lấy cây quạt này đi. Đúng lúc cái tủ đầu giường tôi có một ngăn trống, ban đêm để ở đó đi.”

Sau đó gió đều thổi hết về mình, Quách Tiểu Tuệ nghĩ rất hay ho.

Nguyễn Tiểu Ly liếc vài cái: “Đây là cái tốt nhất của tiệm các anh à?”

“Đúng vậy.”

Tốt nhất và cũng đắt nhất.

Ở bên cạnh, Quách Tiểu Tuệ thúc giục: “Cái này đi, mấy cái khác đều không tốt bằng.”

Trình Hi rối rắm: “Quách Tiểu Tuệ, cái này đắt quá, hơn mười đồng xu là rất đắt.”

“Đắt thật nhưng chắc chắn sẽ dùng tốt, cô chưa từng nghe câu tiền nào của nấy hả? Thời nay đồ điện nào mà không đắt.” Quách Tiểu Tuệ phản bác.

Nguyễn Tiểu Ly không nói gì.

Quách Tiểu Tuệ tiếp tục nói: “Tôi đồng ý mua cây quạt này mà hình như Trình Hi không muốn lắm. Cái này ba chúng ta sẽ xài chung, thiểu số phải theo đa số. Bây giờ chúng ta mỗi người một bên. Trần Vũ Ly, cô quyết định đi, muốn cây quạt này không?”

“Hơi đắt.” Nguyễn Tiểu Ly nói.

Quách Tiểu Tuệ lôi kéo cô: “Không đắt, còn không bằng một tháng tiền tiêu vặt của cô. Chúng ta mua nhé?”

“Được rồi.” Nguyễn Tiểu Ly nhắm mắt lại, gật đầu cười.

Quách Tiểu Tuệ vui mừng ngay tức khắc, đang định nhờ tiếp viên gói cây quạt lại. Lúc này, Nguyễn Tiểu Ly lại lên tiếng: “Mười hai đồng xu, mỗi người trả bốn đồng.”