Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 360: Thế giới 9: Giấu con thỏ trong bụi cỏ




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Quách Tiểu Tuệ lập tức gật đầu: “Được đó. Nhổ cỏ khỏe, chỉ là có chút mỏi tay thôi.”

Trình Hi nhìn về phía Nguyễn Tiểu Ly: “Trần Vũ Ly, cô muốn đi nhổ cỏ không?”

Nguyễn Tiểu Ly: “Còn phải xem đại đội trưởng có cho ba người chúng ta đi nhổ cỏ không đã.”

Quách Tiểu Tuệ khinh khỉnh nói: “Tôi nhớ nhổ cỏ cũng giống mấy việc khác là chỉ được có hai người, không phải cô sợ nhất là bị cỏ cắt đứt tay à? Ngày mai cô đừng nên xin đi nhổ cỏ với bọn tôi thì hơn, để tôi và Trình Hi làm là đủ rồi, cô làm việc khác đi.”

Này là đang muốn cô lập cô? Nguyễn Tiểu Ly nhướng mày tỏ vẻ không vấn đề gì.

Trình Hi hoà giải: “Đừng cãi, đừng cãi. Sáng mai chúng ta xem xem có phải là chúng ta muốn làm gì là được làm đó không hay là phải nghe theo đại đội trưởng phân công.”

“Dù sao tôi chỉ muốn nhổ cỏ, hai người các cô đừng có tranh với tôi.” Quách Tiểu Tuệ nhanh chóng ăn hết cái bánh bao chay trong tay, sau đó cầm chén của mình lên đi rửa.

Theo quy định ở đây, mọi người cơm nước xong xuôi sẽ đến dòng suối nhỏ và dùng bùn cát rửa chén. Thức ăn vốn dĩ không có dầu mỡ, chỉ cần tùy tiện lấy cát chà chà vào cái là chén đã sạch.

Nguyễn Tiểu Ly cũng đi rửa chén. Cô ngồi xổm xuống, lấy tay đào lên một nắm cát bôi lên cái chén của mình rồi cọ rửa sạch sẽ.

Trình Hi ngồi cạnh cô, vô cùng kinh ngạc thốt lên: “Cô không chê cách rửa này à?”

Lúc này, Nguyễn Tiểu Ly mới nhớ tới lần nào ăn cơm xong nguyên chủ cũng mang chén của mình về ký túc xá rồi dùng nước rửa chén thơm để rửa.

Nguyên chủ chê bùn cát chỗ bờ sông dơ bẩn, đôi khi người dân còn đi chân trần giẫm lên chúng…

Tiểu Ác: “Phá thiết lập đến độ nữ chính cũng bị kinh ngạc.”

“Sau này kiếm lại.”

“Hừ, cô thấy ta là một hệ thống giàu có nên tùy tiện phá của của ta chứ gì.”

Tiểu Ác giàu là thật nên nó mới không để bụng chút điểm này.

“Trần Vũ Ly, hình như hôm nay cô có gì đó khác thường, trưa nay cô còn ăn hết đồ ăn nữa.” Trình Hi cười: “Sau này cô cũng nên ăn hết đồ ăn nha, tuyệt đối không được lãng phí, nếu không người dân trong thôn sẽ có cớ nói cô nữa.”

Nguyên chủ không quen ăn cơm tập thể, lần nào cô ấy cũng ăn không hết và đem bỏ đi. Dân trong ngôn đều là người đã từng trải qua nạn đói, thấy nguyên chủ làm như vậy thì ai nấy cũng giận sôi gan. Đây cũng là lý do vì sao hầu hết mọi người không thích Trần Vũ Ly.

Nguyễn Tiểu Ly đáp: “Ừm, tôi biết rồi.”

Rửa chén xong, cả thôn nghỉ ngơi nửa tiếng rồi lại bắt đầu làm việc.

Cả một ngày, các phụ nữ trong thôn cùng với 3 thanh niên trí thức gần như đã hái hết ngải cứu trên bờ ruộng.

“Tối nay phải nấu nước trụng ngải cứu, nhân lúc còn tươi thì mới thơm.” Một người phụ nữ nói.

Những người khác đều không có ý kiến. Quách Tiểu Tuệ xụ mặt: “Bận bịu cả một ngày rồi mà tối nay còn phải xử lý đống ngải cứu này?”

“Đúng thế, nếu không xử lý thì sáng mai chúng nó sẽ héo hết, hơn bữa ngày mai còn việc của ngày mai mà.” Một thím đáp lời.

Lúc này, đại đội trưởng đã đi tới. Anh ta nhìn thoáng qua mấy giỏ ngải cứu, rất vui mừng nói: “Trong đội của chúng ta còn một bao bột mì nhuyễn, dùng hết số đó làm bánh ngải cứu đi.”

“Đại đội trưởng đừng hù bọn tôi mà, dùng một bao bột mì để làm bánh ngải cứu?”

Bột nhuyễn là loại lương thực quý nhất trong thời kỳ này, không phải cứ có tiền là có thể mua mà còn phải có phiếu quy đổi.

Đại đội trưởng: “Lấy hết làm bánh đi. Nhờ mọi người đêm nay xử lý đống ngải cứu này, sáng mai mọi người ăn bánh ngải cứu trước khi bắt đầu làm việc cũng sẽ chắc bụng hơn.”

“Được, chúng tôi sẽ cố gắng.”

“Đã lâu lắm rồi tôi không được nhìn thấy bột nhuyễn luôn đó.”

“…”

Tối đó, nhà ăn trong thôn vẫn sáng đèn. Nhóm phụ nữ đều ở lại làm bánh ngải cứu để chuẩn bị bữa sáng ngày mai cho người trong thôn.

Nguyễn Tiểu Ly cũng ở lại…

Cô nhanh chóng đi tìm cái giỏ của mình, lấy ra một cái gói lá lớn, sau đó chạy nhanh tới bụi cỏ.

Tiểu Ác cười: “Không nhìn ra cô còn biết bảo vệ thức ăn đấy.”

“Ta muốn ăn thịt.”

Thừa dịp những người kia đang làm việc, Nguyễn Tiểu Ly muốn tìm một nơi để giấu con thỏ hoang của mình đi.

Cô vốn định tối nay sẽ nấu một bữa ăn nhỏ, ai mà ngờ buổi tối lại phải làm việc.

Tìm một hồi cũng không biết giấu con thỏ chỗ nào. Chắc chắn là không thể giấu trong nhà ăn, nhưng bên ngoài thì phải để ở đâu? Để trong bụi cỏ thì sợ mèo hoang hay chó hoang sẽ tha đi mất.

Quá khó nghĩ…

“Tiểu Ác, không gian của ngươi có thể đựng đồ được không?”

Tiểu Ác: “…Cô xem ta là gì?! Không thể!”

Bị Tiểu Ác từ chối, Nguyễn Tiểu Ly trơ mắt nhìn đồ vật trên tay mình.

Nguyễn Tiểu Ly không phải là đồ tham ăn, nhưng theo trí nhớ của nguyên chủ thì đã rất lâu rồi cô không được ăn thịt, đã vậy buổi trưa còn phải ăn món luộc nhạt nhẽo nên cơ thể của Nguyễn Tiểu Ly lúc này đặc biệt thèm thịt.

Cô không thể cứ ngồi canh chừng con thỏ, haiz…

Ra ngoài lâu bị người ta phát hiện sẽ bị nói, cuối cùng Nguyễn Tiểu Ly chỉ đành đặt cái gói kia trong bụi cỏ, sau đó lập tức quay về. Quả nhiên về đến nơi lại bị người ta nói ra nói vào.

“Vừa hết giờ làm đã không thấy tăm hơi, chỉ biết lười là giỏi.”

“Phần tử trí thức chứ đâu phải chúng ta cho dù cô ta không lười thì đứng ở chỗ này cũng không giúp được gì. Cô ta biết xử lý ngải cứu à?”

Lời nói của bọn họ làm người khác thật khó chịu, tuy nhiên Nguyễn Tiểu Ly lại không quan tâm, cô nghe tai này ra tai kia.

Quách Tiểu Tuệ trừng mắt nhìn cô: “Cô lại làm liên lụy bọn tôi bị mắng theo.”

Mỗi lần Trần Vũ Ly làm chuyện gì sai thì người trong thôn đều gộp chung phần tử trí thức lại nói, những người trong nhóm thanh niên trí thức đều bị vạ lây.

Trình Hi không biết Nguyễn Tiểu Ly là đi làm gì nên chuyện này cô không nói đỡ được.

Đêm đã khuya, trong cả nhà ăn chỉ có mấy cái đèn dầu với ánh sáng le lói. Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy hai mắt như sắp mù tới nơi nhưng cô vẫn kiên nhẫn vò lá ngải cứu, giúp đỡ mọi người.

Tiểu Ác nhìn rồi chậc chậc mấy cái: “Mệt không?”

“Ngươi nói xem?”

Tiểu Ác cảm giác sống lưng có chút ớn lạnh.

Hahaha, thời kỳ thập niên 70-80, người nào cũng phải làm việc cật lực thôi.

Ngoài ruộng truyền vào tiếng ếch đồng, cứ ộp ộp mãi hết đợt này đến đợt khác, trên bờ ruộng có rất nhiều đom đóm đang bay múa. Bỗng, có một chàng trai vác cuốc, để chân trần đi ngang qua bờ ruộng.

Từ rất xa, Chu Phụ Cốc đã nhìn thấy ánh đèn trong nhà ăn. Bên cạnh đó, hắn cũng có thể ngửi được mùi thơm của bánh ngải cứu.

Chu Phụ Cốc đi đường tắt băng qua đám cỏ để về nhà, nhưng đi một lát lại đụng phải một gói đồ.

Cái gì đây?

Chu Phụ Cốc cúi đầu, mượn ánh sáng của trăng và đom đóm để nhìn rõ cái đang nằm trên mặt đất.

Vì hắn đã lỡ đá trúng một chân nên tất cả lá cây bọc bên ngoài đều bung ra hết, một cục bông màu đen lập tức lộ ra.

Thỏ?

“Con thỏ này không phải của cô thanh niên trí thức kia sao?”

Đặt nguyên một con thỏ trong bụi cỏ, cô ấy giấu đồ vật có phải đã quá qua loa rồi không?

Không sợ bị chó hoang tha đi à?

Chu Phụ Cốc cúi người bọc lại lớp lá bên ngoài cho gói đồ.