Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 347: Thế giới 8: Thẳng thắn




Tác giả: Cửu Thiên Tuế 

Editor: 2508_Ngọt

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Đi thang máy lên đến tầng nhà, Tằng Y Nhiễm nhập mật khẩu mở cửa căn hộ của mình.

“Hai người vào ngồi nghỉ một lát đi.”

Nguyễn Tiểu Ly đi theo Tằng Y Nhiễm vào trong, nhưng Tần Dự Thâm lại không vào mà hỏi: “Nhà cô có đồ ăn chưa?”

Tằng Y Nhiễm hơi xấu hổ lắc đầu.

Mời người ta ăn cơm vậy mà lại chưa mua đồ ăn. Nhưng cô sợ nếu bây giờ đi xuống mua một mình sợ sẽ gặp phải bọn người vừa nãy. Chẳng lẽ cô lại nhờ bác sĩ Tần và Nam Ly cùng đi xuống với mình sao? Như thế quá xấu hổ.

Không đợi Tằng Y Nhiễm nói thêm gì, Tần Dự Thâm đã căn dặn: “Cô trông chừng Nam Ly đi, tôi xuống mua đồ ăn.”

Tằng Y Nhiễm gật đầu: “Được.”

Tần Dự Thâm nhìn sang Nguyễn Tiểu Ly bằng ánh mắt dịu dàng, đưa tay sờ nhẹ mái tóc cô rồi mới đi.

Sau khi cửa đóng lại, Nguyễn Tiểu Ly bèn đánh giá căn hộ này. Các căn hộ trong chung cư đều có cấu trúc giống nhau, căn hộ này nằm đối diện với cái của Tần Dự Thâm. Trên chiếc bàn đá cẩm thạch có trưng hoa và mấy món đồ vật trang trí nhỏ đáng yêu, còn trong nhà cũng đã được trang trí, có thể thấy được Tằng Y Nhiễm là một người rất nghiêm túc tận hưởng cuộc sống.

“Đây, dép lê nè.” Tằng Y Nhiễm lấy ra một đôi dép lê màu trắng.

Nguyễn Tiểu Ly nhận lấy, mang vào rồi bước vào phòng khách ngồi xuống.

Có lẽ bởi vì cái nhìn về Nam Ly đã thay đổi nên Tằng Y Nhiễm cảm thấy việc Nam Ly không trò chuyện với mình cũng không làm cô lúng túng.

Tiểu Ác chớp chớp mắt nhìn hai cô gái: “Hai người, một người là nữ chính, một người là phản diện mà có thể ở cùng một căn phòng hài hòa và yên tĩnh như vậy cũng thật là kỳ diệu.”

“Ai nói phản diện gặp nữ chính nhất định phải đấu đá chứ, yên tĩnh không tốt sao?”

“Cũng đúng, với lại ta quên mất là cơ thể cô không khỏe, cho dù có muốn đấu đá cô cũng không có đủ sức mà làm.” Tiểu Ác ra vẻ suy tư nói.

Nguyễn Tiểu Ly: “…”

Là ai cho cô một cơ thể như vậy? Cô cũng đâu còn cách nào khác.

Nguyễn Tiểu Ly là người thích yên tĩnh, có người nói chuyện với cô thì cô sẽ đáp lại, nhưng không nói gì thì càng tốt hơn.

Tuy nhiên, Tằng Y Nhiễm không phải là người thích yên tĩnh. Cô bưng một dĩa trái cây đi tới: “Cô Nam ăn trái cây đi.”

“Ừm.”

Tằng Y Nhiễm quan sát Nguyễn Tiểu Ly ở cự ly gần. Lúc tiêm thuốc cho Nguyễn Tiểu Ly ở bệnh viện, không phải cô chưa từng nhìn với khoảng cách gần như thế. Nhưng lần này vì Nam Ly đã cứu cô, Tằng Y Nhiễm nhìn thế nào cũng cảm thấy thật ra vẻ bề ngoài và nội tâm của Nam Ly không giống nhau. Cô ấy là một người có bề ngoài lạnh nhạt nhưng nội tâm nhất định rất tinh tế.

Tằng Y Nhiễm suy nghĩ đến cuộc phẫu thuật sau mấy ngày nữa. Chắc chắn cha của Nam Ly đã cấu kết với bọn người lúc nãy định moi thận của cô, nhưng bây giờ đã sắp phẫu thuật rồi mà thận vẫn chưa có, vậy thì chỉ có thể dời ngày mổ lại.

Nếu biết cuộc phẫu thuật phải bị dời lại, có phải Nam Ly sẽ rất đau buồn không?

Trong lòng Tằng Y Nhiễm đột nhiên có chút hoảng loạn vì không biết nên làm thế nào mới vẹn cả đôi đường. Nam Ly là người tốt, cô ấy chưa được trải nghiệm những điều tươi đẹp của cuộc đời thì không nên cứ thế chết đi, nhưng vấn đề là thận hiến hợp pháp thì lại không dễ tìm… Tuy cha của Nam Ly rất đáng khinh nhưng cô cũng có thể hiểu được tại sao ông ta muốn cấu kết với những người đó…

“Cô Nam, cô cứ ngồi không như vậy có chán không, cô muốn xem cái gì để tôi mở tivi cho.”

“Tôi không thích xem tivi.”

"Vậy cô Nam có thích nghe bài nhạc nào không?”

“Không có.”

“…” Tằng Y Nhiễm cảm thấy có chút bất lực, cô tiếp tục hỏi: “Cô Nam muốn ăn gì không? Chúng ta gọi điện cho bác sĩ Tần nhờ mua về.”

“Không thích ăn gì hết.”

Cuộc trò chuyện hôm nay xem như đã chết, haha.

Tằng Y Nhiễm mỉm cười nhún vai: “Cô Nam biết không, cô nói chuyện như vậy thì người khác sẽ không biết tiếp lời thế nào đâu. Bình thường cô Nam nói chuyện với bạn bè cũng giống thế này sao?”

“Tôi không có bạn bè.”

“Không có bạn bè?”

Tằng Y Nhiễm nhớ lại Nam Ly đã ở bệnh viện rất lâu, ít nhất là mấy tháng nhưng lại không có một ai tới thăm cô ấy ngoài dì Trần, Tần Dự Thâm và người cha Nam Hạo.

Không có một người bạn nào sao?

“Cô Nam, nếu cô không ngại thì tôi làm bạn của cô được không?”

Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày. Nữ chính bị váng đầu à? Nam Ly đã hại chết nữ chính ở kiếp trước, kiếp này nữ chính trọng sinh không tìm cô báo thù là rộng lượng lắm rồi, tại sao còn muốn làm bạn với cô?

Tiểu Ác: “Đây có lẽ chính là điểm hấp dẫn của nữ chính ở thế giới này.”

Vì để phù hợp với thiết lập nhân vật, cô gái ngồi trên sofa nhẹ ngẩng đầu: “Đừng thương hại tôi, tôi không cần bạn bè.” Giọng nói của cô vừa lạnh nhạt lại vừa cô độc, dáng vẻ đó thật khiến người ta đau lòng.

Tằng Y Nhiễm nhận ra Nam Ly đã hiểu lầm: “Cô Nam đừng hiểu lầm, tôi thật lòng muốn làm bạn với cô, đây không phải là thương hại. Chẳng qua thân thế của cô Nam quá sang quý nên tôi không biết cô có để ý người bạn tầm thường như tôi không.”

Thật ra Tằng Y Nhiễm cảm thấy Nam Ly rất đáng thương, nhưng đó không phải là lý do khiến cô muốn kết bạn với Nam Ly mà  là vì cô cảm thấy kết bạn với kiểu người trầm tĩnh, ngoài mặt lạnh lùng nhưng bên trong tinh tế như Nam Ly rất xứng đáng.

Nguyễn Tiểu Ly cúi đầu không trả lời.

Tằng Y Nhiễm cười không để bụng, dù cho Nam Ly từ chối hay thế nào đi nữa thì cô vẫn xem Nam Ly là bạn bè.

“Tằng Y Nhiễm.” Nguyễn Tiểu Ly đang ngồi yên trên sofa đột nhiên mở miệng gọi. 

Tằng Y Nhiễm khó hiểu, nghiêm túc dựng lỗ tai lên nghe xem Nam Ly muốn nói gì.

Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu, đôi mắt sạch sẽ trong vắt nhìn thẳng vào Tằng Y Nhiễm: “Tằng Y Nhiễm, bọn người muốn bắt cô chiều nay có quan hệ với cha tôi.”

Chỉ một câu thôi đã phá vỡ toàn bộ sự yên tĩnh của phòng khách.

Đôi con ngươi của Tằng Y Nhiễm mở to ra vẻ kinh ngạc. Nam Ly đã được được những gì? Cô ấy biết âm mưu của cha mình ư, vậy tại sao cô ấy còn cứu mình, cứu mình cũng có nghĩa là bóp chết hy vọng sống của chính cô ấy cơ mà?

Nguyễn Tiểu Ly nói chuyện vô cùng bình tĩnh: “Nhóm máu của cô và tôi giống nhau, cha tôi không tìm được thận hiến hợp pháp nên đã liên hệ với chợ đen. Bọn chúng để ý đến cô, muốn bắt cóc ép cô “hiến” thận cho tôi.”

Đương nhiên là Tằng Y Nhiễm biết những chuyện này, nhưng cô vô cùng bất ngờ và khiếp sợ là tại sao Nam Ly lại nói cho cô nghe hết?

Nguyễn Tiểu Ly quan sát nét mặt của Tằng Y Nhiễm: “Thật ra tôi rất muốn thận của cô, bởi vì những lần Tần Dự Thâm nói chuyện với cô khiến tôi suy nghĩ có phải anh ấy cũng có thích cô một chút hay không, nếu thế thì phải chăng khi tôi có được thận của cô rồi thì Tần Dự Thâm sẽ càng thích tôi hơn không, vì cơ thể của tôi lúc đó đã có một bộ phận của cô rồi.”

Ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly dần trở nên quái lạ, Tằng Y Nhiễm cứng đờ người và muốn lùi về phía sau. Tằng Y Nhiễm nhớ tới chi tiết Tần Dự Thâm cho Nam Ly uống thuốc an thần ở bệnh viện…

“Cô đừng sợ tôi, nói hết ra thế này nghĩa là tôi sẽ không làm tổn thương cô, chuyện hôm nay cũng là do tôi cô tình bảo Tần Dự Thâm lái xe đi con đường kia cứu cô.” Nguyễn Tiểu Ly cúi đầu lấy một quả cà chua bi cho vào miệng. 

Tằng Y Nhiễm cố gắng khiến giọng nói của mình được bình tĩnh, sợ bản thân sẽ run rẩy. Cô hỏi: “Cô nói với tôi những chuyện này để làm gì?”

Nguyễn Tiểu Ly chậm rãi nhai xong quả cà chua bi, sau đó trả lời: “Tôi nói nhiều như vậy và cả chuyện hôm nay cứu cô đều là vì muốn bù đắp lại sai lầm của cha tôi. Tôi sẽ cố gắng để ông ấy không thương tổn đến cô, đổi lại cô có thể đừng trách tội cha tôi được không?

Cô không cần phủ nhận cô không rõ ràng lắm hôm nay bọn người kia định làm gì. Trực giác nói cho tôi biết là cô biết tất cả mọi chuyện. Tất cả những chuyện tôi làm hiện tại đều là vì muốn bảo vệ cha mình thôi.”