Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 332: Thế giới 8: Nam chính và nữ chính cùng nhau về nhà




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Ashley

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Ăn xong cơm tối, trời vẫn chưa tối hẳn.

Tần Dự Thâm đến phòng dành cho khách dọn dẹp, sau đó cau mày nhìn cách bày trí trong phòng.

Giường nệm này nọ đều có sẵn, nhưng do chiều nay Nam Ly đến nhà hắn đột ngột nên cô không có quần áo cũng như một món vật dụng cá nhân nào.

“Nam Ly, cô ở nhà một mình được chứ?” Tần Dự Thâm cầm áo khoác mặc vào, hỏi.

Nguyễn Tiểu Ly đang co người trên sofa, nghe vậy thì ngẩng đầu: “Anh đi đâu vậy?”

Trong mắt cô mang theo vẻ mê mang giống như một con mèo con sợ bị bỏ rơi.

“Tôi đi ra ngoài mua cho cô ít đồ cá nhân. Bây giờ trời đã tối, gió đêm bên ngoài tương đối lạnh, cô ở nhà chờ tôi được không?”

Từ khi cô theo hắn về nhà, chính Tần Dự Thâm cũng không phát hiện ra giọng điệu của mình đã trở nên dịu dàng hơn trước.

Nguyễn Tiểu Ly gật đầu: “Được.”

Tần Dự Thâm: “Tần Bảo Bảo ở trong phòng của nó, chỉ cần không mở cửa thì nó sẽ không ra được.”

“Ừm.”

Tần Dự Thâm đi ra ngoài.

Nguyễn Tiểu Ly ngoan ngoãn ở nhà đợi, tiện thể đánh giá phòng ngủ của khách một chút. Căn phòng tuy không lớn như phòng ngủ chính nhưng được trang trí rất đẹp.

Cô nằm trên chiếc giường êm ái và lẳng lặng chờ Tần Dự Thâm trở về. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng động vật cào cửa.

Tần Bảo Bảo đang cào cửa và nhỏ giọng rên rỉ. Nguyễn Tiểu Ly đứng dậy trút giận, cô đi tới cửa phòng của Tần Bảo Bảo.

Tiểu Ác: “Cô muốn làm gì đấy?”

“Chơi một chút.”

Thừa dịp nam chính chưa về, cô sẽ đi trêu chọc con chó của anh ta.

Nguyễn Tiểu Ly mở cửa phòng, Tần Bảo Bảo đặc biệt hưng phấn mà đứng ngay cửa, nhưng khi thấy Nguyễn Tiểu Ly thì nó liền chần chừ.

Trí nhớ của chó quả thật tốt, Tần Bảo Bảo vẫn chưa quên nụ cười âm trầm của Nguyễn Tiểu Ly lúc chiều.

Tần Bảo Bảo lui về sau vài bước, cảnh giác nhìn cô: “Gâu, gâu gâu…”

“Đừng sủa, coi chừng hàng xóm khiếu nại mày, đến lúc đó Tần Dự Thâm sẽ thẳng tay ném mày ra ngoài.”

“Ẳng.”

“Ngoan.”

Nguyễn Tiểu Ly đi vào phòng và duỗi tay xoa đầu Tần Bảo Bảo. Lông trên người Tần Bảo Bảo lập tức dựng đứng hết lên.

Tay cô rất lạnh.

Tần Bảo Bảo vểnh tai nghe âm thanh trong nhà. Chủ nhân không ở nhà!

Chó cậy thế chủ. Chủ nhân không ở nhà, Samoyed càng thêm sợ hãi.

Tần Bảo Bảo nhanh chóng lui về sau, nhanh như chớp quay về ổ chó của mình.

Đó là một cái ổ chó rất lớn. Tần Bảo Bảo chui nhanh vào, muốn vùi mình thật sâu.

“Thật là nhát gan.”

Nguyễn Tiểu Ly thấy bộ dạng của nó như vậy thì bật cười. Hù dọa Tần bảo bảo xong, cô đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Tiếp đó, cô đi tới đi lui trong phòng khách một cách nhàm chán. Sao Tần Dự Thâm đi ra ngoài mua đồ lâu như vậy vẫn chưa về?

Tiểu Ác xem thường: “Mới đi được hơn mười phút, không lâu tí nào.”

Mới được mười phút ư? Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.

Tiểu Ác: “Không thì cô đi ra ngoài tìm anh ta đi?”

“Khỏi, cơ thể ta không khỏe, không muốn dày vò nó thêm.”

Tuy mạnh miệng nói như vậy nhưng chân của Nguyễn Tiểu Ly đã đi về hướng cửa.

Tiểu Ác: “Không phải nói không muốn đi sao, cô đang làm gì thế kia?”

“Ra cửa chờ anh ấy về.”

“Ồ.”

Trước cửa là hành lang trống vắng, cuối hành lang là cầu thang bộ, kế bên là thang máy xa hoa.

Cô đứng dựa vào cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm thang máy.

Ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly từ từ chuyển hướng về cửa căn nhà bên cạnh. Đây chính là căn nhà mà cậu của nữ chính thuê cho cô ấy.

Nam nữ chính trở thành hàng xóm của nhau, quả là một sự sắp đặt không thể tốt hơn.

Hai người họ trở thành hàng xóm chắc là ngày thường sẽ thường xuyên tiếp xúc nhỉ?

Cô thu hồi tầm mắt, dựa cả người vào cửa, một chân chống đỡ cơ thể, chân kia tùy ý đá vào không khí.

Đèn thang máy sáng lên. Có người trong thang máy, hơn nữa điểm đến còn là tầng này.

Nguyễn Tiểu Ly bước vội vào nhà, nhẹ nhàng đóng cửa nhưng không hoàn toàn đóng kín mà còn chừa lại một kẽ hở.

Tiểu Ác tò mò: “Cô muốn làm gì?”

Hành vi khó hiểu này là gì? Tiểu Ly muốn hù nam chính sao?

Nguyễn Tiểu Ly không trả lời, lặng lẽ đứng sau cửa nhìn ra bên ngoài.

Cửa thang máy mở ra, không chỉ Tần Dự Thâm bước ra mà còn có Tằng Y Nhiễm mặc đồ thể thao đi bên cạnh.

Khuôn mặt Tằng Y Nhiễm hồng hào, cô vừa cười vừa nói với hắn: “Tôi cảm thấy vật dụng cần thiết đã đầy đủ rồi, nếu còn thiếu gì mà anh không tiện mua thì có thể nói với tôi.”

“Cảm ơn.”

Tần Dự Thâm nói lời cảm ơn, rõ ràng là không hề lạnh nhạt với Tằng Y Nhiễm như đối xử những người khác.

Tằng Y Nhiễm nhìn thoáng qua cái túi to trong tay hắn: “Sau này bác sĩ Tần có trở lại bệnh viện làm việc không?”

“Việc sau này để sau này nói.” Tần Dự Thâm không thích nói chuyện tương lai.

Tằng Y Nhiễm cười: “Thật sự thì tôi thấy ở đâu cũng là cứu người, bác sĩ Tần tài giỏi như vậy chắc chắn có thể giúp được cô Nam.”

Hôm nay Tằng Y Nhiễm ra ngoài chạy bộ thì gặp được Tần Dự Thâm đứng trong công viên. Tần Dự Thâm chủ động tới nhờ cô một việc gấp. Lúc đó, Tằng Y Nhiễm đã cực kỳ kinh ngạc.

Hai người cùng nhau tới siêu thị. Từ trước đến giờ, ấn tượng của Tằng Y Nhiễm đối với Tần Dự Thâm vẫn luôn là đẹp trai, tài giỏi nhưng lại quá lạnh lùng.

Nhưng trong suốt đoạn đường đến siêu thị hôm nay, chỉ trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi đó, Tằng Y Nhiễm đã phát hiện người đàn ông này tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm lại rất tinh tế, là một người tốt bụng.

Kiếp trước, Tằng Y Nhiễm vừa mới chuyển đến bệnh viện thành phố A, chưa kịp tiếp xúc với Tần Dự Thâm thì đã bị người ta bắt cóc mổ lấy thận rồi chết đi.

Kiếp này cô sống lại, cô nhận ra những người mà cô từng cảm thấy không ở chung được và không quen biết thật ra đều là những người tốt, bề ngoài của họ chỉ là vỏ bọc giả dối.

Có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc trọng sinh. Sống lại khiến cô hiểu rõ phải trân quý mỗi người mỗi vật bên cạnh mình, sống với tâm thái đi khám phá sự vật sự việc ở một góc độ khác, vì vậy mỗi ngày trôi qua đều rất tốt đẹp.

Tằng Y Nhiễm vừa nghĩ tới chuyện Tần Dự Thâm chủ động nhờ mình mua đồ, lập tức bật cười.

Có lẽ bác sĩ Tần có thích bệnh nhân của mình một chút, nếu không tại sao lại chu đáo như vậy?

Cả hai trò chuyện đơn giản vài câu rồi ai về nhà nấy.

Lúc Tần Dự Thâm chạm vào cửa thì có chút ngạc nhiên, tại sao cửa lại mở?

Dù cửa không khóa nhưng cũng không khiến hắn lo lắng có người xấu đột nhập. Bởi vì ở trong chung cư này nếu không phải vân tay của chủ hộ thì ngay cả thang máy cũng vào không được, hơn nữa vân tay phải đúng với tầng lầu có căn hộ của mình, muốn đi tầng khác cũng không có cách nào, còn thang bộ thì có bảo vệ canh gác nên sống ở đây tuyệt đối an toàn.

Tần Dự Thâm xách theo túi đồ vào nhà thay giày và thấy ngay cô gái đang ngồi trên sofa xem tivi.

“Nam Ly, lúc nãy cô có ra ngoài không, sao cửa lại không khóa?”

Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu, hơi ngu ngơ nói: “Vừa rồi em có ra ngoài một lát xem anh đã về chưa. Cửa không khóa sao, có lẽ do em quên mất.”

Người bệnh tương đối hay quên, thỉnh thoảng không nhớ một số việc là chuyện bình thường.

Tần Dự Thâm đặt túi lên bàn: “Sữa tắm, sữa rửa mặt, đồ dùng cá nhân của cô tôi đều mua ở đây, nếu thiếu gì thì nói với tôi.”