Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 322: Thế giới 8: Nam nữ chính là hàng xóm của nhau




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Nguyễn Tiểu Ly đang khó chịu thì nghe thấy Nam Hạo gọi điện thoại cho Tần Dự Thâm. Vốn dĩ cô đã định nằm yên mặc cho số phận, giờ Tần Dự Thâm đến đây thì có lẽ cô sẽ được thoải mái hơn.

Tiểu Ác đột nhiên mở miệng: “Hiện giờ nam chính đang chuẩn bị dắt chó đi dạo và sẽ gặp gỡ nữ chính. Đó chính là bước đệm của tình yêu giữa hai người họ, tuyệt đối không thể bị phá hỏng.”

Phá hỏng tình tiết quan trọng trong đoạn tình cảm của nam nữ chính có thể sẽ khiến phát sinh biến cố, nói không chừng còn không thành đôi được nữa.

Nguyễn Tiểu Ly: “Vậy thì ta phải bảo anh ta đừng tới đúng không?”

“Đúng vậy, trên quy tắc thì là như thế.”

Hôm nay cũng không có nhiệm vụ yêu cầu nam chính phải đến.

“Cha ơi.” Nguyễn Tiểu Ly cố gắng nâng nửa người trên dậy: “Không cần gọi bác sĩ Tần đến, con không sao đâu, giờ con khỏe hơn rồi.”

Cô làm hơi thở của mình ổn định hơn một chút, giọng nói cũng mạnh mẽ nhất có thể để khiến mình trông giống đã khá hơn.

Nam Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của con gái mà rối rắm: “Hay là cứ bảo bác sĩ Tần đến đây xem cho con một cái đi. Lúc nãy con nôn rất nhiều, cha sợ…”

“Không cần đâu, ba ngày hai bận không khỏe là chuyện quá bình thường. Hiện tại con thật sự đã cảm thấy tốt hơn nhiều lắm rồi, đừng gọi bác sĩ Tần tới đây mà.”

Đến cuối cùng Nam Hạo vẫn không lay chuyển được ý định của con gái, ông đành nói lại với Tần Dự Thâm: “Đã trễ vậy rồi mà còn gọi đến quấy rầy.”

Tần Dự Thâm đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của hai cha con. Hắn cầm điện thoại, thản nhiên nói: “Không quấy rầy, nếu cô Nam có vấn đề gì thì hãy gọi ngay cho tôi. Ông Nam có thể mời vài bác sĩ gia đình về cho cô Nam. Sức khỏe của cô Nam rất kém, sẽ thường xuyên xuất hiện tình huống bất ngờ, có bác sĩ bên cạnh sẽ tốt hơn.”

Nam Hạo: “Ừ, tôi cũng nghĩ vậy, nhưng trong thời gian ngắn lại không tìm được bác sĩ có thể tin tưởng.”

Sự an toàn tính mạng của con gái là mối quan tâm hàng đầu của Nam Hạo.

Bác sĩ bình thường ông sẽ không mời, nhưng những bác sĩ giỏi giang thì đều thanh cao và không thiếu tiền. Bác sĩ mà có y thuật càng giỏi thì càng thích công tác bệnh viện để giúp đỡ được nhiều người bệnh, họ sẽ không thích làm bác sĩ riêng cho người khác.

Cuộc trò chuyện giữa Nam Hạo và Tần Dự Thâm kết thúc.

Nguyễn Tiểu Ly lẳng lặng nằm trong chăn nghỉ ngơi, cảm giác khó chịu cứ dâng lên từng đợt cho đến khoảng sau giữa đêm mới dừng.

Trời sẩm tối. Tần Dự Thâm đang đứng trên con đường nhỏ phía dưới tiểu khu, thật ra mới nãy hắn đã định chuẩn bị đến Nam gia.

Nhưng cô lại từ chối…

Hắn nghe thấy rõ giọng nói của cô còn kèm theo sự khó chịu, vậy tại sao cô không cho hắn qua đó khám cho cô chứ?

Sợ phiền đến hắn?

“Ô ô…” Con Samoyed dưới chân kêu ư ử.

Tần Bảo Bảo chớp chớp mắt, không nhịn được mà dậm chân tại chỗ.

Mục đích là dẫn nó ra đây dạo, nhưng Tần Dự Thâm lại đứng một chỗ nghe điện thoại quá lâu khiến Tần Bảo Bảo chờ đến mất kiên nhẫn.

Tần Dự Thâm cúi đầu nhìn con chó nào đó một cái: “Về nhà.”

“Ô ô…”

Đôi mắt của Tần Bảo Bảo lập tức tràn ngập bi thương, tuy nhiên nó lại không dám làm trái, cứ thế rũ cái đầu chó to lớn mà yên lặng đi theo Tần Dự Thâm về nhà.



Trời sắp tối hoàn toàn, mọi người lục tục tan làm về nhà. Tằng Y Nhiễm nhìn địa chỉ trên điện thoại một cái rồi lại nhìn tiểu khu sang trọng trước mặt.

Cậu cô luôn không yên tâm để cô ở thành phố này một mình, cứ sợ cô ở không quen ăn không ngon. Ấy vậy mà cậu lại tự ý xuất tiền ra thuê nhà mới cho cô. Thuê thì thue đi, lại còn chọn một căn xa xỉ như vậy. Tằng Y Nhiễm không còn cách nào, chỉ có thể trả căn phòng đang ở trước đó mà chuyển tới nơi này.

“Chỗ này nhìn sang trọng quá…”

Một tháng tiền lương của cô mới đủ thuê phòng ở chỗ này. Tuy rằng tiền thuê nhà là cậu bỏ ra nhưng cô cũng xót lắm chứ.

Nhưng nghĩ kỹ thì ở đây cũng có lợi.

An ninh của tiểu khu này vừa nhìn đã biết là rất tốt. Cô ở đây sẽ tương đối an toàn, ít nhất tối ngủ sẽ không cần phải lo có người bắt mình đi.

Từ lúc trọng sinh cho tới bây giờ, tối nào Tằng Y Nhiễm cũng mơ thấy bị người ta moi thận. Lần nào cô cũng giật mình tỉnh giấc trong trạng thái sợ hãi, mồ hôi đầm đìa.

Có một giọng nói bảo cô phải ra tay trước, chẳng hạn như sống ở một nơi cách xa nơi này, hoặc là tìm ra chứng cứ cha con Nam gia mua bán nội tạng phi pháp để bọn họ bị pháp luật trừng trị.

Nhưng cũng có một giọng nói khác nói với cô rằng chỉ cần cô cẩn thận, không để người ta phát hiện ra nhóm máu của mình thì sẽ không có chuyện gì. Chuyện của kiếp trước chỉ là chuyện của kiếp trước mà thôi.

Vả lại, cha con Nam gia có thật sự sử dụng thủ đoạn phi pháp để mua bán nội tạng hay không, có ý đồ hại người thật hay không, những chuyện này đều chưa thể xác định được. Vì vậy cô không thể làm hành động gì được.

“Haiz, đừng nghĩ nhiều nữa, cứ tận tâm đi làm và bảo vệ bản thân cho tốt là được rồi…”

Ít nhất thì sống lại kiếp này cô đã biết trước một số chuyện, có thể phòng tránh trước thời gian nó xảy ra để tránh cho tai họa rơi xuống lần nữa. Đó đã là ân đức của trời cao ban cho rồi.

Người từng chết một lần sẽ cực kỳ quý trọng mạng sống. Bây giờ Tằng Y Nhiễm nhìn cái gì cũng đều cảm thấy đẹp, gặp ai cũng cảm thấy thân thiết, đến cả hít thở từng ngụm không khí cũng cảm thấy thỏa mãn.

Đi làm thật chăm chỉ, nguyện vọng của cô chính là lên làm y tá trưởng của bệnh viện!

Tằng Y Nhiễm đi xem nhà mới của mình. Quả nhiên nó rất xa hoa, hơn nữa còn sang quý… Quá tiếc tiền!



Sáng sớm hôm sau, Tần Dự Thâm rời giường, làm nội vụ xong liền đi đổ thức ăn của cả ngày hôm nay cho Tần Bảo Bảo.

“Ăn không được làm đổ ra ngoài, nếu không ngày mai cắt giảm một muỗng.” Tần Dự Thâm lạnh lùng căn dặn.

Tần Bảo Bảo mở to mắt nhìn thức ăn của mình, chỉ hận không thể lập tức ăn ngay. Tuy nhiên, Tần Dự Thâm vẫn còn ở đây, nó không dám làm bừa.

Tần Dự Thâm vừa ra khỏi cửa thì Tần Bảo Bảo tức khắc nhào tới ăn từng ngụm từng ngụm một.

Cửa thang máy mở ra, Tần Dự Thâm đi vào và ấn nút đóng cửa, đột nhiên có một giọng nói truyền đến: “Chờ chút, tôi cũng muốn đi.”

Tằng Y Nhiễm ngậm một ổ bánh mì chạy nhanh tới, Tần Dự Thâm không đưa tay giúp cô cản cửa thang máy nhưng Tằng Y Nhiễm vẫn có thể vọt vào được.

“Phù…”

Tần Dự Thâm nhìn cô một cái, cảm thấy có chút quen mắt.

Tằng Y Nhiễm ngẩng đầu, kinh ngạc thốt lên: “Bác sĩ Tần, nhà của anh cũng ở đây sao?”

Một tầng chỉ có hai căn hộ, như vậy chẳng phải bác sĩ Tần ở cách vách nhà cô sao?

Tằng Y Nhiễm kinh ngạc vô cùng.

Tần Dự Thâm chỉ thờ ơ đáp: “Ừ.”

Tằng Y Nhiễm đánh giá Tần Dự Thâm một chút. Cô cảm thấy người đàn ông này quá ư lạnh nhạt. Tính cách của bác sĩ Tần thế này chắc không có nhiều bạn bè lắm nhỉ?

Trong thời gian đợi thang máy đến nơi, hai người hoàn toàn không nói gì ngoài trừ hai câu chào hỏi lúc ban đầu.

Tần Dự Thâm đi thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe, còn Tằng Y Nhiễm thì dừng ở tầng trệt, sau đó chạy như bay ra khỏi tiểu khu để kịp chuyến tàu điện ngầm.

Tất cả là do giường ngủ quá êm ái khiến cô ngủ quên mất.

Nhưng không thể đến trễ được, nếu không sẽ bị trừ tiền lương.



Nắng sớm tươi sáng ấm áp. Dì Trần đi lên phòng và kéo bức màn ra, sau đó nhẹ nhàng bảo: “Tiểu thư tỉnh rồi thì nằm ở trên giường thêm một lát nhé. Bữa sáng vẫn đang được làm, chút nữa mới xong.”

“Dạ.” Âm thanh của Nguyễn Tiểu Ly mang theo giọng mũi đặc nghẹt.

Tiểu Ác: “Dựa theo cốt truyện chính thì nam nữ chính sắp phát triển tình cảm, sau này cô phải ghen rồi lại chuyển thành đối phó với nữ chính.”

Ẩn ý là cô phải bắt đầu từ từ hắc hóa từng bước một.

Nguyễn Tiểu Ly: “Chỉ vì một lần dắt chó đi dạo gặp được nhau mà đã tình cảm đã nảy mầm?”

“Đương nhiên không phải rồi. Hôm qua nữ chính mới chuyển nhà, còn dọn đến cách vách của nam chính nha. Cái gọi là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cô hiểu mà ~”