Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 312: Thế giới 8: Bác sĩ Tần, tôi đói bụng




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Thời Minh Sơ

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Sau khi lọc máu xong, Nguyễn Tiểu Ly bị các y tá vào phòng để mang máy móc đi gọi dậy. Cô mơ mơ màng màng mở mắt, trong đầu lập tức truyền đến tiếng nói của Tiểu Ác: “Bây giờ cô phải trốn khỏi vệ sĩ và bảo mẫu để ra ngoài tìm nam chính. Cô phải ở cùng với anh ta một tiếng đồng hồ.”

“…Trong một tiếng đó, nguyên chủ đã làm gì?”

Tiểu Ác: “Trên màn hình không hiển thị chi tiết, chỉ tuyên bố nhiệm vụ như vâyh mà thôi. Dù sao thì cô chỉ cần hoàn thành là được rồi.”

Hoàn thành là sẽ có điểm.

Nguyễn Tiểu Ly nằm lì trên giường suy nghĩ.

Tiểu Ác lập tức cắt ngang suy nghĩ của cô: “Tốt nhất là cô đừng có tơ tưởng đến chuyện chạy thẳng đến văn phòng của nam chính và ngồi đủ một tiếng liền bỏ đi. Cô có biết làm nhiệm vụ như vậy là rất qua loa không?”

Nó nhớ hình như ở thế giới của Hoắc Tịch, nhiệm vụ cũng là đeo bám nam chính nửa tiếng, Nguyễn Tiểu Ly đã trực tiếp đến phòng sách của nam chính ngồi đủ ba mươi phút, và đúng nửa tiếng sau, không thừa không thiếu một giây nào, cô liền chạy lấy người…

Quả thật là quá lấy lệ!

Nguyễn Tiểu Ly: “…Không phải có điểm là được rồi à?”

Tiểu Ác: “Không thể quá qua loa có lệ, sẽ bị trừ điểm tích lũy!”

“Ồ.”

Quá trình lọc máu đã kéo dài gần năm tiếng đồng hồ. Dì Trần phát hiện cô đã tỉnh bèn đứng dậy, nói: “Tiểu thư, tôi đã gọt một ít táo, cô ăn lót dạ trước đi.”

Nguyễn Tiểu Ly nhìn thoáng qua dĩa táo đã được gọt xong bên cạnh, phía trên còn cắm sẵn tăm, nhẹ giọng nói: “Con không muốn ăn táo. Dì Trần, dì ra ngoài mua cho con một phần cháo đi, con muốn ăn cháo của Cảnh Ký.”

Mỗi lần lọc máu xong, Nam Ly đều sẽ nằm lại nghỉ ngơi trong bệnh viện, nếu không cảm thấy quá khó chịu thì mới có thể về nhà.

Đồ ăn của Cảnh Ký có thể nói là vừa có giá cả hợp lý lại vừa sạch sẽ và ngon nhất thành phố. Thức ăn bên ngoài mà Nam Ly thường hay ăn đa phần đều là những món của Cảnh Ký.

Cho dù khoảng cách từ bệnh viện đến Cảnh Ký rất xa nhưng nếu đã là đồ Nam Ly muốn ăn thì dì Trần nhất định sẽ nhanh chóng thỏa mãn cô.

Dì Trần: “Được, vậy tôi sẽ tranh thủ đến Cảnh Ký một chuyến, tiểu thư hãy ở đây nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

“Dạ.”

Dì Trần đi không bao lâu, Nguyễn Tiểu Ly lại buồn rầu, bởi vì ngoài cửa vẫn còn tận bốn vệ sĩ…

Được rồi, không cần phải chột dạ, mang hay không mang theo vệ sĩ đi tìm nam chính thì cũng như nhau thôi, dù sao vệ sĩ cũng sẽ không theo cô vào văn phòng.

Nguyễn Tiểu Ly xốc chăn lên, đi đôi dép bông dùng một lần của bệnh viện vào rồi đi ra ngoài.

Thân thể cô rất gầy, trước khi làm thẩm tách máu cô đã thay đồng phục của bệnh nhân, như vậy khi nằm sẽ thoải mái hơn.

Cô vừa mới ra khỏi cửa, vệ sĩ đã lập tức theo đuôi, dù sao thì bọn họ cũng đã quen với việc yên lặng không nói một câu nào mà đi theo cô chủ.

Nguyễn Tiểu Ly mang theo mấy vệ sĩ đi thang máy xuống lầu. Vì phòng bệnh vip nằm ở tầng cao nhất nên rất yên tĩnh, nhưng văn phòng của Tần Dự Thâm thì ở lầu 3.

“Các anh chờ ở cửa đi.”

Không có dì Trần đi cùng, vệ sĩ định cử ra một người đi vào cùng cô theo thói quen đã quen, nhưng bây giờ Nguyễn Tiểu Ly đã trực tiếp căn dặn bọn họ đứng ngoài cửa.

Vệ sĩ gật đầu.

Cô chủ ở bên trong sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm, bọn họ cứ trông coi ở bên ngoài là được rồi.

Tần Dự Thâm đã ăn xong cơm trưa và đang nghỉ ngơi một lát. Trong lúc hắn ngồi trước bàn làm việc lật xem bệnh án thì cửa phòng lại bị người khác đẩy vào.

Tần Dự Thâm nhíu mày. Bây giờ là giờ nghỉ ngơi của hắn, một lúc nữa mới đến giờ xem bệnh, ai lại vào đây giờ này?

Khi thấy cô gái mặc quần áo bệnh nhân tiến vào, vẻ mặt Tần Dự Thâm hơi trầm xuống: “Cô Nam không khỏe ở chỗ nào sao?”

Lần nào nhìn thấy hắn, hắn cũng hỏi câu này. Nguyễn Tiểu Ly đi tới và cười nói: “Không có chỗ nào không khỏe thì không thể tới tìm anh sao?”

Một câu này đã chặn miệng Tần Dự Thâm lại. Hắn là bác sĩ chủ trị của cô, cũng không thể đuổi người ta ra ngoài được.

Tần Dự Thâm đành phải trơ mắt nhìn Nguyễn Tiểu Ly vô cùng tự nhiên đi vào rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh cửa sổ.

Bởi vì Tần Dự Thâm vừa mới về nước, lại còn là bác sĩ giỏi nổi tiếng nên bệnh viện rất coi trọng hắn, vì thế mà bệnh viện đã sắp xếp cho hắn một văn phòng lớn độc lập, trang hoàng cũng rất tiện nghi.

Mặc dù Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên sofa nhưng Tần Dự Thâm cũng không nói chuyện với cô mà chỉ lo đọc bệnh án, xem cô như không tồn tại.

Nguyễn Tiểu Ly dựa vào sofa, có chút muốn ngáp.

Tiểu Ác nhìn tình huống trước mắt liền lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu Ly, đừng có mà qua loa, không cho phép điểm tích lũy của ta bị trừ dù chỉ một điểm.”

Chậc, Tiểu Ác càng ngày càng giống thần giữ của.

Nguyễn Tiểu Ly đứng lên bước qua, thò tay cầm cái vại thủy tinh nhỏ trên bàn làm việc của hắn, mở ra và lấy một viên kẹo bỏ vào miệng.

Tần Dự Thâm liếc mắt nhìn một cái nhưng cũng không nói gì cả.

Sáng nay không hề có mấy viên kẹo này, chắc là cô y tá kia nhân lúc hắn ra ngoài ăn cơm trưa đã lén đặt chúng lên bàn của hắn.

Từ khi vào bệnh viện này, Tần Dự Thâm thường xuyên nhận được một ít quà nhỏ, thỉnh thoảng trên bàn xuất hiện một vài đồ vật mới cũng không phải điều gì lạ.

Tuy nhiên, Nam Ly đứng bên cạnh hắn lại ăn mấy viên liền, hoàn toàn không có ý định dừng lại. Tần Dự Thâm ngẩng đầu nói: “Một ngày không được ăn quá mười viên kẹo.”

“Nhưng tôi đói bụng, mà chỗ này của anh chỉ có mỗi cái này là ăn được.” Nguyễn Tiểu Ly chớp chớp mắt.

Tần Dự Thâm nhíu mày: “Cô Nam chưa ăn cơm trưa?”

“Chưa, tôi vừa lọc máu xong liền đến đây.” Nguyễn Tiểu Ly đặt vại thủy tinh xuống: “Bác sĩ Tần, tôi đói bụng.”

Trong lời nói của cô mang theo chút giọng điệu làm nũng làm Tần Dự Thâm ngây người một lúc, sau đó mới mở miệng: “Phòng bệnh vip chắc có cơm cho bệnh nhân, bảo mẫu của cô đâu?”

“Không biết.” Nguyễn Tiểu Ly trợn mắt nói dối, còn tiếp tục không biết xấu hổ mà nói: “Bác sĩ Tần, tôi đói bụng rồi, anh có thể đưa tôi đi ăn cái gì đó được không?”

Cô thật sự đói bụng, tuy rằng quá trình lọc máu không mấy dễ chịu nhưng làm xong rồi thì sẽ giống như khôi phục lại toàn bộ sức sống, đồng thời cũng cảm thấy rất đói khát.

Đôi mắt đen nhánh của Tần Dự Thâm nhìn cô một cái, hắn cảm thấy bệnh nhân này có điểm kỳ quái nhưng lại không biết là kỳ quái chỗ nào.

Thân thể của cô không tốt, không thể để bị đói.

“Giờ cô trở về phòng bệnh đi, tôi sẽ gọi y tá đưa cơm tới cho cô.”

“Không cần, không muốn ăn cơm của bệnh viện, không ăn được.”

Tần Dự Thâm nhíu mày: “Cô muốn ăn cái gì?”

“Không biết.”

“…”

Nguyễn Tiểu Ly đúng là một bệnh nhân rất phiền toái.

“Cô cứ về phòng bệnh nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ nhờ y tá đi ra ngoài mua một ít đồ ăn về cho cô.”

“Không cần, tôi không muốn ăn ở bệnh viện. Tôi ghét ăn uống trong phòng bệnh.”

Mỗi lần chạy thận đều phải ở trong căn phòng kia, nằm một lần là nằm liền mấy tiếng đồng hồ, cô rất ghét.

Ánh mắt Tần Dự Thâm thản nhiên, dù sao cũng là bệnh nhân mình phụ trách, mà đã phụ trách thì phải phụ trách đến cùng.

Hắn đứng dậy, cởi áo blouse ra rồi treo lên.

Trên người hắn đang mặc một chiếc áo sơ mi cùng với quần tây dài màu đen, bên hông đeo dây nịt, vòng eo gầy nhưng rắn chắc được phô bày một cách vô cùng trực quan.

Ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly nóng rực, cô nhìn chằm chằm vào chiếc eo kia, trong mắt mang theo ý cười bệnh hoạn.

Tiểu Ác rùng mình một cái, trong thực tế mà bị người bệnh tâm thần theo dõi thì tuyệt đối là một chuyện vô cùng xui xẻo.

Bị một tên biến thái, cố chấp, dục vọng chiếm hữu mạnh nhìn trúng, ở thế giới giả tưởng còn có thể chịu được chứ nếu gặp phải trong hiện thực thì cứ bỏ chạy là thượng sách.

Tần Dự Thâm cầm chiếc áo khoác mỏng màu nâu sậm của mình lên: “Tôi đưa cô đi ra ngoài ăn.”

“Tốt quá.” Nguyễn Tiểu Ly tươi cười vui vẻ.

Tần Dự Thâm thấy cô tươi cười vui vẻ như vậy liền có cảm giác giống như cô đang chờ những lời này của mình.