Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 295: Thế giới 7: Giúp cô ra khỏi trường




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Iris

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Biết rõ nói ra những lời đó sẽ làm nam chính giận, vậy tại sao vẫn nói ra để chọc giận người ta? Đây chẳng phải là rước thêm một kẻ địch à?

Tiểu Ác không biết tại sao Nguyễn Tiểu Ly muốn làm như vậy?

Nguyễn Tiểu Ly im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Cứ coi như ta đang chơi đùa, độc miệng đi.”

“Hả?” Tiểu Ác không hiểu gì. Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, đôi mắt nhỏ của nó sáng rực lên: “Cô cố tình nói những lời này để chọc giận cậu ta, sau đó để nam chính chán ghét cô đúng không?”

“Chiêu này thật là hay. Nếu thế thì chắc chắn nam chính sẽ không thèm quan tâm tới cô nữa, cũng sẽ không nói chuyện với cô, sau đó cậu ta sẽ tiếp xúc với nữ chính nhiều hơn, rồi hai người họ sẽ ở bên nhau, hehe.” Tiểu Ác cứ như đã thấy được cảnh tượng nam nữ chính trở lại chính tuyến vậy.

Trải qua bao nhiêu thế giới sai lệch, cuối cùng cũng có một thế giới sắp đi đúng đường.

Trán Nguyễn Tiểu Ly đầy vạch đen: “Tiểu Ác… ta cảm thấy ngươi hơi ngốc.”

“Cô mới ngốc. Cô mắng ai đấy? Ta chính là một trong năm hệ thống hàng đầu của trạm không gian, là hệ thống đứng nhất trong bảng xếp hạng điểm tích lũy, thông minh tuyệt đỉnh! Cô dám mắng ta ngốc? Não cô có vấn đề phải không?” Một khi Tiểu Ác độc miệng lên thì đúng là rất độc.

Trong mắt Nguyễn Tiểu Ly mang theo ý cười, cô thật sự hoài nghi bảng xếp hạng hệ thống có khuất tất.

Khuất tất là chuyện không thể nào, trạm không gian là nơi nghiêm cẩn nhất!



Trâu Thục Vũ bị cảm sốt nên xin nghỉ một tuần, vì thế thời gian này không nhìn thấy được cô ta.

Hơn nữa oán khí trong linh hồn của Nguyễn Tiểu Ly rất nặng, cô hoàn toàn không cách nào rời khỏi nơi mình đã chết.

“Thật đáng ghét, nếu Trâu Thục Vũ không trở lại thì sự nghiệp báo thù của ta sẽ phiền phức hơn nhiều.”

Oán khí sâu nặng thì sẽ không thể rời khỏi nơi mình đã chết.

Sau khi báo xong thù, oán khí của cô sẽ tan biến ngay, chắc khi đó cô mới có thể rời khỏi nơi này nhỉ?

Bị trói chân ở một chỗ thật sự rất khó chịu.

Tiểu Ác: “Yên tâm, cô sẽ không bị trói chân ở đây đâu. Chờ cô báo thù xong, nam chính sẽ thu cô. Chúng ta sẽ đi thẳng đến thế giới sau nhảy nhót tiếp.”

“Ừ.”

Chắc là Trâu Thục Vũ sẽ không chuyển trường đâu, dù sao thì đây cũng là thời điểm quan trọng nhất của lớp 12, muốn chuyển trường cũng rất khó. Nhưng nói không chừng cô ta sợ chết rồi thật sự không đi học… sau đó không đậu đại học, cuối cùng là đến trường khác để học lại thì sao?

Bây giờ chỉ có thể chờ đợi.

Gần đây Nguyễn Tiểu Ly rất thích ngồi một mình trên sân thượng hóng gió, tâm trạng không vui thì đi nhảy lầu.

Trong tòa nhà dạy học, các học sinh đang yên tĩnh lên lớp, thỉnh thoảng  sẽ có giọng nói lớn tiếng của giáo viên vang vọng.

Thẩm Tử Hoài cầm bút nhưng không viết xuống được một chữ nào, hắn liếc mắt nhìn vị trí trống không ở bên cạnh.

Đã mấy ngày rồi cô ấy không đến lớp… Bạn cùng bàn đang giận sao?

Thẩm Tử Hoài vừa bất lực vừa buồn cười. Rõ ràng người nên tức giận là hắn mới đúng, thế nhưng cuối cùng hắn lại không giận nổi. Ngược lại cô bạn cùng bàn dường như lại đang giận dỗi mà không chịu xuất hiện.

Giờ phải làm gì đây?

Con gái ấy mà, chỉ có dỗ dành thôi.

Thẩm Tử Hoài khẽ cong môi, nhanh chóng viết lại những gì trên bảng vào tập rồi liếc nhìn đồng hồ trên tay. Ừm, sắp tan học.

Sau khi xuống lớp, hắn sẽ đi ra ngoài tìm người, à không, tìm quỷ.

Đi theo con đường nhỏ vào đến rừng cây tối tăm cũng không nhìn thấy bạn cùng bàn đâu, Thẩm Tử Hoài nghĩ ngợi một lúc rồi đi lên sân thượng.

Chỉ trong vẻn vẹn vài năm đã có hai học sinh nhảy lầu tự tử ở tòa nhà dạy học, vì thế cửa sắt thông lên sân thượng đã bị khóa lại.

Nhìn cánh cửa sắt bị khóa, Thẩm Tử Hoài lấy ra một vật nhỏ và dẹt đút vào lỗ khóa rồi xoay vài cái, ổ khóa lập tức “cạch” một tiếng và mở ra.

Hắn đi lên sân thượng, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô gái đang ngồi bên rìa tường.

Thẩm Tử Hoài bước tới: “Sao mấy hôm nay cậu không đến lớp?”

Nguyễn Tiểu Ly sửng sốt, không quay đầu lại và cũng không trả lời.

Thẩm Tử Hoài lười biếng dựa vào tường bao, nghiêng đầu nhìn cô: “Mấy ngày qua tớ không thấy cậu đến lớp. Sao thời gian này lại không đi học, hay là cậu giận tớ?” Thẩm Tử Hoài là người nghĩ cái gì thì nói cái đó.

Nguyễn Tiểu Ly quay đầu lại: “Tại sao tôi phải đến lớp đi học? Tôi đã không còn sống, đi học cũng chẳng có gì thú vị. Tôi chê phòng học ồn ào nên đến đây để được yên tĩnh không được sao?”

Thẩm Tử Hoài mỉm cười: “Khẩu thị tâm phi (*), bộ dáng nghiêm trang nói dối của cậu thật đáng yêu.”

(*) khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo.

Rõ ràng cô ấy đang tức giận. Không thèm nói chuyện mình, không muốn gặp mình nên mới không đến lớp học.

Thẩm Tử Hoài: “Ngồi ở đây một mình chán lắm, hơn nữa tức cảnh thương tâm, sau này cậu đừng ngồi ở chỗ này nữa.”

“Không cần cậu lo.” Nguyễn Tiểu Ly lẩm bẩm.

Thẩm Tử Hoài cũng không tức giận, hắn tiến lại gần thêm một chút: “Muốn tớ giúp cậu báo thù không? Đến giờ Trâu Thục Vũ còn chưa quay lại trường, còn cậu thì không thể ra khỏi trường được đúng không? Tớ có thể đưa cậu ra khỏi trường, cần tớ giúp một tay không?”

“!”

Tiểu Ác bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình. Nó có nghe nhầm không? Nam chính, cậu đang nói cái nhảm nhí gì đấy!? Cậu vậy mà lại giúp phản diện!

Không phải hôm trước hai người vừa cãi nhau sao? Sao lần này lại bày ra dáng vẻ lấy lòng muốn giúp Tiểu Ly? Bước nhảy vọt này quá lớn rồi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà nó không biết sao?

Sự thật chứng minh lệch chính là lệch, nếu đã lệch rồi thì cho dù có bẻ lại thế nào cũng không sửa nổi.

Tuy Thẩm Tử Hoài đưa ra một ra một đề nghị giúp đỡ rất hấp dẫn nhưng Nguyễn Tiểu Ly vẫn muốn tự hoàn thành nhiệm vụ. Dựa vào sự giúp đỡ của người khác thì còn gì là vui nữa.

“Không cần, thù của tôi đương nhiên tôi sẽ có cách báo.”

Thẩm Tử Hoài: “Nhưng có tớ giúp thì cậu sẽ dễ dàng hơn một chút. Vả lại, cậu thật sự không nghĩ tới chuyện rời khỏi ngôi trường này sao?”

Lệ quỷ có oán khí sâu nặng sẽ bị phong ấn ở nơi nó chết. Trừ khi oán khí tan biến, nếu không thì mãi mãi sẽ không bao giờ thoát khỏi đó được.

Cô đã bị nhốt ở trong trường lâu như vậy, chắc hẳn là rất muốn đi ra ngoài.

Nguyễn Tiểu Ly đột nhiên nghĩ đến một vài người trong trí nhớ của nguyên chủ: “Cậu có thể giúp tôi tìm bố mẹ tôi ở đâu được không?”

Con gái nhảy lầu tự tử, không biết cha mẹ của nguyên chủ có dọn khỏi thành phố này hay không. Nếu chưa rời khỏi, cô muốn thay nguyên chủ quay về nhìn họ một cái, coi như là thỏa mãn tâm nguyện của cô ấy.

Thẩm Tử Hoài nhìn cô gái đang ngồi trên mép sân thượng. Hình bóng cô phiêu lãng trong gió như thể sẽ biến mất ở giây kế tiếp. Ngực hắn bỗng đau nhói.

“Tớ sẽ tìm giúp cậu.”

“Ừ.”

Nếu cha mẹ của nguyên chủ vẫn chưa đi thì đi gặp.

Để Thẩm Tử Hoài giúp mình làm việc, Nguyễn Tiểu Ly cũng ngại nếu tiếp tục không để ý đến hắn.

Nguyễn Tiểu Ly đung đưa chân, miệng ngâm nga một bài hát. Đây là một bài đồng dao dành cho trẻ con. Giọng của cô gái tương đối non nớt, ngâm nga nhẹ nhàng như vậy nghe rất đồng thú (**).

(**) đồng thú: những đặc điểm khiến trẻ con thích thú.

Thẩm Tử Hoài dựa vào tường bao lắng nghe.

Thời gian trôi qua thật nhanh, giờ học đã sắp bắt đầu. Thẩm Tử Hoài không thể tiếp tục ở trên sân thượng.

Hắn đưa tay ra: “Đi thôi, chúng ta cùng đi học.”

Tiểu Ly nhìn bàn tay kia, sau đó giơ tay đặt lên: “Ừ.”

Sau khi một người một ma rời khỏi, đèn đỏ của camera giám sát mới sáng lên lại.