Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Yezi
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Thẩm Tử Hoài buột miệng thốt lên một câu khẽ khàng: “Rơi từ một nơi cao xuống chắc là rất đau nhỉ?”
Nguyễn Tiểu Ly trừng hắn một cái: “Cậu có thể thử xem.”
Nhưng cái giá của việc thử là đăng xuất khỏi thế giới xinh đẹp này luôn.
Rơi xuống từ trên cao đương nhiên là đau rồi. Xương gãy tan tành, thịt trên người dập nát, chất lỏng trong người chảy ra, cảm nhận cơ thể từ từ lạnh đi trong cơn đau nhức dữ dội…
Nỗi thống khổ đó, Nguyễn Ly Ly không bao giờ có thể quên được.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn trộm ký ức của nguyên chủ ở khoảnh khắc cô ấy ngã chết thì liền cảm thấy toàn thân buốt lạnh, xương cốt đau đớn đến tột cùng.
Nam Âm Niểu nghe nói thấy tiếng nói ở bàn sau.
Thẩm Tử Hoài nói gì? Rơi từ một nơi cao xuống chắc là rất đau nhỉ?
Ở đây làm gì có ai khác, lẽ nào cậu ấy đang nói chuyện một mình.
Nam Âm Niểu quay đầu, vừa nghiêm túc vừa có chút xấu hổ mà trả lời: “Thẩm Tử Hoài, rơi từ trên cao xuống chắc chắn rất đau.”
Thẩm Tử Hoài nghe thấy giọng nói ở bàn trên thì cau mày. Hắn không thích lúc đang nói chuyện thì bị người khác vô duyên vô cớ xen ngang.
Thẩm Tử Hoài không để ý đến Nam Âm Niểu.
Nam Âm Niểu tiếp tục nói: “Sao cậu lại có thắc mắc này? Rơi từ một nơi cao chắc chắn là rất đau rồi!”
Đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Rơi xuống từ chỗ cao sẽ rất đau, mà con gái thường rất sợ đau, vậy lúc Tiểu Ly Ly ngã xuống…
Sắc mặt Thẩm Tử Hoài trầm xuống, hắn nhìn thẳng vào mắt Nam Âm Niểu: “Giờ tự học buổi tối không được nói chuyện riêng.”
Nam Âm Niểu sững sờ. Là một lớp trưởng, cô vẫn thường xuyên nói câu này với người khác, chưa từng có người nào nói với cô như thế.
Thẩm Tử Hoài thu hồi ánh mắt, cúi đầu, thong thả làm bài tập.
Nam Âm Niểu hơi xấu hổ, có cảm giác dường như bạn Thẩm Tử Hoài không thích cô nói chuyện với cậu ấy.
Bạn học mới này khó gần vậy sao? Cậu ấy có hứng thú với cái gì nhỉ?
Nam Âm Niểu nhìn thoáng qua quyển sách bài tập của Thẩm Tử Hoài. Cậu ấy là học bá, thứ hứng thú chắc cũng là học tập phải không?
Lần đầu tiên, Nam Âm Niểu có ý muốn tiếp xúc với bạn khác giới. Bạn Thẩm Tử Hoài thực sự rất đẹp trai.
“Thẩm Tử Hoài, nghe nói thành tích Olympic Toán của cậu cực kỳ tốt. Hôm nay có một đề toán tớ không biết làm, cậu có thể chỉ tớ được không?”
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Quả nhiên giao lưu giữa học bá và học bá thì chỉ có học hành thôi, quá nhàm chán…
Tiểu Ác: “Hehe, người ta muốn yêu đương kìa, cô còn không mau rời đi.”
“Được thôi.”
Buổi tối mà phải ra ngoài ở một mình, cô đành chịu vậy.
Nguyễn Tiểu Ly đứng dậy đi xuyên qua tường.
Thẩm Tử Hoài liếc nhìn chỗ trống bên phải, ánh mắt đăm chiêu.
“Thẩm Tử Hoài? Có thể phiền cậu chỉ tớ bài này được không?”
Đằng trước lại vang lên giọng nói của Nam Âm Niểu, Thẩm Tử Hoài ngẩng đầu đáp: “Nghe nói cậu đứng đầu toàn trường?”
Nam Âm Niểu không biết hắn muốn nói gì, ngơ ngác gật đầu: “Ừ.”
“Nếu đã đứng đầu toàn trường vậy thì điểm bài kiểm tra toán của cậu rất cao, chắc là cậu làm được hết đề đúng chứ?” Thẩm Tử Hoài xoay chiếc bút trong tay: “Hôm nay chỉ ôn tập lại nội dung trước đây, không hề có kiến thức gì mới, đề bài cũng là bài cũ, mấy bài này mà cậu cũng không làm ra à? Nếu vậy thì tớ không thể không hoài nghi cái tiêu chuẩn đứng nhất toàn trường rồi.”
Nam Âm Niểu tức khắc đỏ mặt, mái tóc ngắn che đi vành tai đỏ ửng. Cô không phải đang ngại ngùng mà là xấu hổ.
Thật ra Nam Âm Niểu chỉ muốn nói chuyện với người ta nên mới tiện tay lấy một bài trong đề thi ra hỏi thôi. Nói thật thì mấy bài trong đề thi này cô đều biết giải hết.
“Xin lỗi… Quấy rầy cậu rồi.”
“Mong rằng sau này lớp trưởng biết làm gương tốt, trong giờ tự học không nói chuyện với bạn học.” Thẩm Tử Hoài nói xong thì cúi đầu làm bài tập.
Nam Âm Niểu xấu hổ vô cùng, nhanh chóng quay mặt lại.
Trong thời gian còn lại của buổi học, tâm trí của cả Nam Âm Niểu và Thẩm Tử Hoài đều để trên mây, dưới bút viết cái gì đến bọn họ cũng không nhớ.
Lòng có tâm sự, khó mà tập trung.
…
Thời gian tự học buổi tối kết thúc, học sinh ùa ra khỏi khu dạy học và quay về phòng ngủ.
“Tiểu Thanh, tụi tớ về rồi!”
Vương Vân Vân và Trương Hiểu đi vào phòng, muốn khuấy động chút không khí nhưng vẫn nhìn thấy cái ổ chăn trên giường kia phồng lên một đống.
Tô Tiểu Thanh vẫn còn trốn trong chăn.
Trâu Thục Vũ thong thả bước vào, ghét bỏ nói: “Nhìn xem cậu sợ đến cái dạng gì kìa, lá gan nhỏ xíu của cậu làm mình cười chết.”
Trương Hiểu và Vương Vân Vân nghe vậy thì cũng hơi xấu hổ, hai người đi qua kéo chăn của Tô Tiểu Thanh xuống một chút.
Bỗng nhiên, trong chăn có một cánh tay thò ra cướp lấy chăn.
Trương Hiểu hỏi: “Tô Tiểu Thanh, cậu vẫn chưa ngủ à? Cậu còn thức thì tốt. Cậu cứ trùm chăn bất động như thế, tớ còn tưởng là cậu có chuyện rồi đó.”
“Tớ không sao…” Trong chăn có một âm thanh khàn khàn phát ra.
Trương Hiểu và Vương Vân Vân an ủi Tô Tiểu Thanh một hồi rồi ai về giường nấy đi ngủ.
Phòng ngủ rất yên tĩnh, cái đống chăn cao cao bị người trong chăn hất ra.
Tô Tiểu Thanh mở chăn ra, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, dưới mắt là hai quầng thâm đen. Vẻ mặt cô đờ đẫn, ánh mắt tối tăm không có thần. Cô xuống giường, cứ thể để chân trần đi ra ngoài.
Nửa đêm, Trâu Thục Vũ đột nhiên thức giấc rồi xoay người. Trong cơn mơ màng, cô nhìn thấy dường như có một người đang đi ra ngoài, nhưng vì quá mệt nên cô lại ngủ tiếp.
Sân thể dục tối đen như mực, trên trời không có ánh trăng, dưới mặt đất là một vùng đen tối, gió đêm lành lạnh thổi qua sân thể dục.
Tô Tiểu Thanh bước từng bước băng qua sân trên đôi chân trần trụi.
Trên sân vang lên âm thanh kỳ ảo, giống như là tiếng khóc thê lương của nữ sinh truyền tới từ bốn phương tám hướng.
Ánh mắt của Tô Tiểu Thanh ngây dại, cô bước từng bước vô hồn.
Bỗng nhiên dưới gốc cây phía trước có bóng hình của một thiếu niên anh tuấn xuất hiện.
Thẩm Tử Hoài đi ra từ dưới tán cây, trong tay đang nghịch đồng tiền cổ có sợi dây đỏ, trên môi nở một nụ cười bất đắc dĩ.
“Tớ lại bắt được cậu làm việc xấu rồi.”
Tô Tiểu Thanh dừng lại, mở miệng nói: “Vậy cậu sẽ cản tôi sao?”
Lời vừa nói ra, nào phải là giọng của Tô Tiểu Thanh, đó chính là giọng của Nguyễn Tiểu Ly.
Tô Tiểu Thanh bị ma nhập.
Thẩm Tử Hoài: “Cậu cho rằng tớ sẽ cản không?”
“Tôi không biết cậu sẽ cản hay không cản. Nhưng nếu cậu cản thì cậu chính là kẻ địch của tôi.”
Trong lòng Thẩm Tử Hoài có chút không thoải mái, hắn không hề có ý định sẽ trở thành thù địch với cô.
Nguyễn Tiểu Ly tiếp tục nói: “Nếu như cậu cản tôi, cậu mãi mãi sẽ không biết được chuyện của tôi. Cậu có thể làm người đứng bên cạnh quan sát, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ tự mình nói ra chuyện của tôi cho cậu nghe.”
“Đây là cậu nó đấy nhé! Tiểu Ly Ly, cậu không được nuốt lời.” Thẩm Tử Hoài đeo đồng xu vào cổ tay lại: “Tớ không cản cậu, nhưng cậu không thể làm hại người vô tội.”
Tuy hắn là thầy bắt ma tà đạo, có bản lĩnh bắt ma và thích làm theo ý mình, nhưng điều đó không đại biểu hắn sẽ trơ mắt đứng nhìn người vô tội bị liên lụy.
Cô báo thù, hắn để cô làm.
Vì hắn cũng cảm thấy… những kẻ hại cô quả thật đáng chết.