Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 268: Thế giới 7: Cách xa nam chính




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Yezi

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

“Đương nhiên là vui rồi.” Nguyễn Tiểu Ly cười một cái rồi biến mất.

Thẩm Tử Hoài sửa lại màn cửa, sau đó quay về chỗ ngồi, ngón tay thon dài cầm một chiếc bút lên xoay xoay.

Nam Âm Niểu ngồi phía trên quay đầu lại: “Vừa nãy cậu nói chuyện với không khí à?”

Nam Âm Niểu bẩm sinh đã thính tai, lúc nãy khi Thẩm Tử Hoài kéo màn cửa quả thật đã có nói nhỏ gì đó.

Nhưng ở chỗ đó chỉ có mình cậu ấy.

Thẩm Tử Hoài không ngờ nữ sinh này lại nghe thấy, hắn xoay bút nhanh hơn, ngẩng đầu tỏ vẻ khó hiểu: “Lớp trưởng muốn hỏi gì?”

Nam Âm Niểu nghiêm túc nghĩ một lúc rồi nói: “Vừa nãy cậu nói chuyện với ai thế? Cậu có thể nhìn thấy thứ gì à?”

“Cậu cảm thấy trong lớp có thứ gì sao?” Thẩm Tử Hoài lạnh nhạt hỏi vặn lại.

Nam Âm Niểu nhất thời nghẹn lời. Cô không tin vào ma quỷ, vậy nên trong nhận thức của cô thì trong phòng học không có gì cả.

“Vừa rồi hai bạn nữ kia sợ tới mức hét chói tai, tớ nghĩ có thể là vì họ cứ nhìn chằm chằm về phía cậu nên bị ánh sáng làm cho chói mắt. Dây buộc rèm cửa đột nhiên tuột ra, mấy cậu ấy chớp mắt một cái thì nhìn thấy mấy đốm màu đỏ và cho rằng đó là máu.”

Nhìn vào ánh mặt trời quá lâu rồi lại nhìn vào chỗ tối hơn thì sẽ nhìn thấy những đốm đủ loại màu. Đây không phải là chuyện gì hiếm có, lại thêm tâm lý gây chuyện nên sẽ khó tránh khỏi tự tưởng tượng thành máu.

Nam Âm Niểu: “Vậy nên tớ cảm thấy mấy cậu ấy đã nhìn nhầm, nhưng cậu bỗng nhiên nói chuyện với không khí lại khiến tớ khó hiểu.”

Cô không có ác ý, chỉ là có chút tò mò thôi. Hơn nữa cô là lớp trưởng, có nhiệm vụ điều tra rõ chân tướng để loại bỏ nỗi sợ hãi của các bạn trong lớp.

Thẩm Tử Hoài đặt bút xuống bàn: “Tớ thích lầm bầm lầu bầu.”

“Thật vậy chăng?”

Thẩm Tử Hoài cau mày nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu xuống mở sách ra đọc.

Nam Âm Niểu tự chuốc lấy mất mặt nên sờ sờ mũi. Thôi được rồi, hình như bạn học mới không thích người nói nhiều.

Nam Âm Niểu quay lên, mở sách của mình ra chuẩn bị bài.

“Hahaha…”

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khanh khách như có như không. Thẩm Tử Hoài nghiêng đầu, một gương mặt nữ chảy đầy máu thình lình phóng đại trước mắt hắn.

Gương mặt của Thẩm Tử Hoài không chút rung động, Nguyễn Tiểu Ly tự thấy bẽ mặt nên rút đầu về. Gương mặt chảy máu lập tức biến thành một gương mặt nhỏ trắng nhợt nhạt.

Không thú vị, không dọa được nam chính.

Tiểu Ác: “Tiểu Ly, nam chính vừa nói chuyện với nữ chính đấy, ta thấy cô nên cách xa nam chính đi, như thế sẽ không làm cậu ta đi lệch, để cậu ta tiếp xúc với nữ chính nhiều hơn rồi đi vào lộ tuyến tình cảm của mình.”

Nguyễn Tiểu Ly: “Sao ngươi không nói sớm.”

Tiểu Ác: “Giờ nói vẫn còn kịp. Sắp vào lớp rồi, trong lớp học vô vị quá, chúng ta ra ngoài đi.”

“Ừ.”

Nguyễn Tiểu Ly đi xuyên tường biến mất.

Thẩm Tử Hoài nghiêng đầu nhìn, miệng rũ xuống, gõ chiếc bút trên tay xuống bàn lúc nhẹ lúc nặng.

Cả khu dạy học đều đang lên lớp, thỉnh thoảng có tiếng nói của giáo viên truyền đi xa. Bên cạnh sân tập là một mảnh vườn nhỏ, ánh sáng trong vườn khá tối, không thấy được mặt trời nên khá râm mát.

Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên một nhành cây, lắc lư đôi chân.

Tiểu Ác: “Chỉ cần chúng ta không đến gần nam chính thì cậu ta có thể bắt đầu yêu đương với nữ chính.”

“Ừ…”

Thật ra Nguyễn Tiểu Ly không quá tin lời của Tiểu Ác, Tiểu Ác nói câu nào là vả mặt câu ấy.

Tiểu Ác: “Chúng ta phải chuyên tâm vào sự nghiệp làm phản diện.”

“Ừ.”

“Hôm nay cô tạo ra bầu không khí kinh hoàng đã lấy được điểm tích lũy.”

“Ừ.”

“Cô có thể nói chuyện tử tế với ta không?”

“Ừ.”

Tiểu Ác xù lông lên: “Ta thấy cô đáng thương, một mình ngồi đây không làm gì, người khác lại không nhìn thấy cô, không có ai để ý đến cô nên mới nói chuyện phiếm với cô. Thái độ lạnh nhạt này của cô sẽ khiến cô đánh mất ông đây đấy!”

“Ừ… Tiểu Ác, ngoan.” Nguyễn Tiểu Ly suy nghĩ nửa ngày mới nặn ra một câu như vậy.

Tiểu Ác nghiến răng nghiến lợi: “Hừ!”

Không phải một chữ ngoan là có thể dỗ dành đâu.

Tiểu Ác: “Ta đi khởi động lại máy, cô tự chơi một mình đi. Nhớ kỹ, cách xa nam chính một chút, đừng làm cậu ta lệch nữa.”

Thế giới trước dính vào rồi đi lệch, thế giới này ký chủ phải cách nam chính càng xa càng tốt, xem cậu ta lệch thế nào được, hừ.

“Ừ.”

Chốc lát sau, trong đầu không còn âm thanh gì nữa, Nguyễn Tiểu Ly biết Tiểu Ác đã tắt máy. Mặc dù Tiểu Ác là hệ thống xịn, nhưng mấy chục năm tắt máy một lần thì sẽ có lợi cho con chip.

Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên nhánh cây nghĩ cách trả thù. Bắt đầu trả thù từ đâu nhỉ?

“Dọa đám người kia thêm nữa đi, để cho bọn họ biết rõ cô đã thật sự trở lại.”

Trước tiên phải để đám học sinh đó nhớ ra cô, nhắc đến cô. Một khi nhắc đến tất cả những tin đồn về cô, với tính cách tò mò của nữ chính thì chắc chắn cô ấy sẽ đi điều tra.

Cô từ từ báo thù những người đó, từ từ dẫn dắt hai nhân vật chính khai quật lại chân tướng về cái chết của cô.

Nam chính là thầy bắt ma, hiện tại cậu ta không ra tay chắc chắn cũng là vì muốn biết chân tướng.

Hiện tại, Nguyễn Tiểu Ly là người câu cá, để xem cô làm sao để thu hút các nhân vật chính cắn câu.

Một ngày đi học kết thúc. Học sinh trong trường hầu như đều ở ký túc xá. Hôm nay là ngày đi học đầu tiên nên trường cho nghỉ sớm, các học sinh ở ký túc xá sôi nổi đến ký túc xá điểm danh.

Hành lý mà các học sinh mang tới sáng nay đều ném ở ký túc xá, hiện tại còn chưa trải chăn bông ra. Học kỳ trước ở thế nào, ở phòng nào nằm giường nào thì học kỳ này cũng như thế.

Ký túc xá nữ.

Nữ sinh lớp 12-1 ở lầu 6. Khi đi đến cửa phòng 604, không một ai dám vào.

Tô Tiểu thanh ôm chặt lấy tay cô bạn thân: “Tớ muốn đổi phòng, tớ không muốn ở với ma.”

“Được rồi Tiểu Thanh, không có ma, đừng tự mình hù mình nữa. Chúng ta đã ở hơn một năm rồi mà có chuyện gì xảy ra đâu, đúng không?” Bạn thân an ủi cô.

“Có, hôm nay tớ thực sự thấy trên tường có máu, chắc chắn cô ta vẫn luôn ở đây, cô ta bắt đầu báo thù rồi.” Tính cách của Tô Tiểu Thanh vốn đã nhút nhát, hôm nay lại bị hù không nhẹ nên bắt đầu nghi thần nghi quỷ.

Nghe thấy lời nói của cô ta, sắc mặt của mấy nữ sinh khác đều khó coi.

Trâu Thục Vũ tiến lên phía trước: “Nói linh tinh gì thế, tự mình dọa mình, tự dọa chết mình thì cũng không có ai đổi phòng cho cậu đâu, dì quản lý ký túc xá không nghe lời cậu nói đâu.”

Toàn thân Trâu Thục Vũ đều là đồ hiệu, mái tóc đen dài buông xõa, xinh đẹp và khí chất.

Tô Tiểu Thanh giận nhưng không dám nói, mặt của cô bây giờ còn đau đây này, hôm nay Trâu Thục Vũ thế mà dám đánh cô.

Một nữ sinh mở cửa phòng ra. Trong phòng rất tối, nhưng chỉ cần mở đèn lên là được.

Tất cả bọn họ đều tránh xa cái giường trống gần cửa, đi về giường của mình bắt đầu trải chăn đệm.

“Được rồi, mọi người đừng có im lặng như thế, sôi nổi lên nào, yên lặng như vậy ghê lắm.” Một nữ sinh hoạt bát lên tiếng.

Trâu Thục Vũ: “Đúng vậy, đừng yên lặng như thế, cũng đừng nghĩ đến người xui xẻo kia nữa. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, tối nay tớ mời các cậu ăn cơm, chút nữa xuống căn-tin muốn ăn gì thì gọi cái đó.”

Trâu Thục Vũ vừa cầm thẻ cơm vừa nói, cô đã nạp rất nhiều tiền vào thẻ cơm.

Vừa nghe thấy lời này, những nữ sinh khác lập tức sôi nổi lên.

“Thục Vũ, cầu bao nuôi.”

“Tớ muốn ăn sườn xào chua ngọt.”

“Tắm rửa xong rồi hãy xuống ăn cơm. Bây giờ chắc có rất nhiều người đang xếp hàng, đợi lâu lắm.”