Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 266: Thế giới 7: Bạn cùng bàn vô hình




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Yezi

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

“Chỗ đó…” Thầy Lý ngập ngừng.

Nếu như ông nói chỗ đó có gì đó thì có vẻ người thầy như ông không điềm tĩnh, tin vào mấy chuyện yêu ma quỷ quái.

Ông tiếp tục: “Nếu bạn học Thẩm đã muốn ngồi thì cứ ngồi đó đi.”

Thẩm Tử Hoài cười nhẹ rồi gật đầu một cái, sau đó cầm balo của mình đi về phía bàn 4 tổ 4.

Nam Âm Niểu lễ phép cười với bạn học mới, nhưng Thẩm Tử Hoài lại không nhìn cô. Ánh mắt của hắn mải nhìn chằm chằm vào cái bàn trống cạnh cửa sổ kia.

Màn cửa buộc chưa chặt, ánh nắng bị chặn một chút làm bên bàn có một khoảng bóng râm.

Nguyễn Tiểu Ly ngồi trong bóng râm ấy, cảm nhận ánh mắt của nam sinh kia cứ nhìn mình chằm chằm vào mình khiến cô nổi cả da gà.

“Tiểu Ác, cậu ta thấy được ta sao?”

Người bình thường không thể nhìn thấy cô. Bởi vì Nguyễn Tiểu Ly là ma, một con ma nữ đầy oán khí.

Tiểu Ác nhấn vào màn hình: “Đương nhiên là thấy được. Nam sinh đó là nam chính của thế giới này, chiếc kính đeo trên mắt cậu ta là pháp khí, đeo chiếc kính đó lên thì có thể nhìn thấy cô.”

Nguyễn Tiểu Ly, con ma mặc bộ đồng phục xinh xắn, có gương mặt trắng nhợt đang ngồi trong bóng râm trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, ngay lập tức mất bình tĩnh.

Không phải chứ…

Nam chính vừa gặp đã thấy cô, nhân vật phản diện cô đây quá yếu rồi.

Nguyễn Tiểu Ly phát huy hết dáng vẻ của một con ma nữ.

Gương mặt cô trắng bệch, ngũ quan xinh xắn, thân hình bé nhỏ trong bộ đồng phục. Cô từ từ xoay đầu qua rồi nở một nụ cười toe toét khiến người ta sởn cả gai ốc: “Bạn học, cậu đang nhìn tôi sao?”

Nếu là người bình thường nhìn thấy nụ cười này thì chắc chắn sẽ sợ tới mức hét toáng lên. Còn Thẩm Tử Hoài thì khác. Hắn chỉ cười như không cười, sau đó đưa tay đẩy gọng kính.

Hắn để cặp sách của mình vào ngăn tủ rồi ngồi xuống vị trí cạnh đường đi phía bên kia, không trả lời cũng không nhìn cô. Nếu Tiểu Ác không nói hắn có thể nhìn thấy mình thì Nguyễn Tiểu Ly còn tưởng hắn chỉ trùng hợp nhìn một cái mà thôi.

Tiểu Ác: “Nữ sinh tên Nam Âm Niểu ngồi trước cô là nữ chính của thế giới này.”

“Nam chính xuất thân từ một gia tộc bắt quỷ, đạo hạnh thâm sâu, trong khi nữ chính là một học bá, tinh thần cực kỳ trọng nghĩa.”

Nguyễn Tiểu Ly nghe xong thì gật đầu. Một nam chính sinh ra trong gia tộc bắt quỷ, một nữ chính học bá trọng tình trọng nghĩa, khá xứng đôi.

Còn cô, không cần nghĩ cũng biết thân phận của cô là gì. Cô là ác ma phản diện.

Tiểu Ác: “Ta đã truyền hết tất cả chân tướng sự việc cô chết như thế nào vào não của cô rồi, từ từ tiêu hóa đi.”

Nguyễn Tiểu Ly nhắm mắt lại nằm bò trên bàn, từ từ tiêu hóa toàn bộ ký ức của nguyên chủ.

Sau khi tiếp thu xong, trên mặt Nguyễn Tiểu Ly lộ ra nụ cười độc ác: “Hóa ra là thế…”

Tiểu Ác: “Tiêu hóa ký ức xong rồi phải không? Bây giờ cô đã biết nguyên chủ chết thế nào rồi, vậy ta sẽ công bố nhiệm vụ phản diện của cô.”

Trong không gian tối đen, tiểu chính thái đứng trước màn hình, lướt lướt ngón tay nhỏ trên đó.

Tiểu Ác: “Nhiệm vụ của cô là tạo ra bầu không khí kinh hoàng, báo thù người đã hại chết cô, dẫn dắt vai chính tìm ra chân tướng cái chết của cô, giết người trước khi vai chính cứu họ, cuối cùng là bị nam chính thu phục.”

Tiểu Ác nhìn nhìn điểm tích lũy nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ, đôi mắt nhỏ liền phát sáng.

Điểm tích lũy của thế giới này quả thật không ít nha.

Nguyễn Tiểu Ly: “Nam chính mạnh như vậy thì phải nên vừa gặp đã thu phục ta luôn chứ, sao lại để đến tận cuối cùng mới làm?”

Tiểu Ác: “Câu chuyện cần có tính khúc chiết, vừa mở đầu đã bắt phản diện thì còn gì thú vị nữa.”

“Nhưng đây là hiện thực, không phải câu chuyện.”

Tiểu Ác: “Mỗi thế giới trong ba nghìn thế giới là một câu chuyện, đều có kết cấu chính tuyến và tiết tấu riêng, dù sao đi nữa thì phản diện đều bị bắt ở giây cuối cùng.”

Nguyễn Tiểu Ly nhàm chán liền nằm bò ra bàn.

Là một con ma, người bình thường đều không nhìn thấy cô, điều đó quả khiến cô có chút không quen.

Tiểu Ác: “Nhiệm vụ đầu tiên: tạo ra bầu không khí kinh hoàng là nhiệm vụ không có giới hạn cao nhất, cô càng dọa được nhiều người thì điểm chúng ta kiếm được càng nhiều.”

“Ừ.”

Thầy Lý đứng trên bục giảng nói chuyện luyên thuyên. Đối với học sinh, mỗi ngày trong học kỳ sau của lớp 12 là một ngày đếm ngược. Vừa khai giảng, giáo viên đã phải gợi lên cho học sinh bầu không khí căng thẳng, để các em hiểu được mà quý trọng từng ngày.

Nguyễn Tiểu Ly thò ngón tay chọt vào cổ Nam Âm Niểu ngồi phía trước.

Nam Âm Niểu đang ngồi ngay ngắn và chăm chú lắng nghe, bỗng nhiên cảm giác cổ bị lạnh. Cô lập tức rụt cổ lại, sau đó quay đầu nhìn về phía sau.

Đằng sau chỉ có Thẩm Tử Hoài. Nhưng vừa rồi đột nhiên cổ rất lạnh, ngón tay của bạn học Thẩm lạnh vậy sao?

“Bạn học Thẩm có chuyện gì sao?”

Thẩm Tử Hoài ngước lên: “Không có.”

Không có vậy cậu chạm vào tôi làm gì?

Trong lòng Nam Âm Niểu đầy khó hiểu. Cô quay đầu lại, tiếp tục lắng nghe thầy giáo nói.

Tiểu Ác: “Tiểu Ly, cảm giác làm ma đi chọc ghẹo người khác thế này có vui không?”

Nguyễn Tiểu Ly: “Thật ra ta sợ ma, nhưng bây giờ bản thân là ma thì cảm giác khá kỳ lạ, rất được đấy chứ.”

Đừng thấy cô là một phản diện lòng dạ độc ác, giết người như ngóe mà lầm, cô cũng biết sợ mấy thứ ở cõi âm đó. Cứ nghĩ đến mấy loại ma nữ gì đó cũng có hơi sởn gai ốc. Nhưng hiện tại cô là ma nữ, vậy thì cũng không hẳn là sợ như trước.

Thầy Lý: “…Được rồi, những điều nên nói thầy đã nói xong. Cũng sắp đến giờ rồi, mọi người xếp hàng đi đến sân thể dục đi, lễ khai giảng sắp bắt đầu đấy.”

Thầy Lý đi ra khỏi lớp, cả lớp lập tức sôi nổi hẳn lên.

Có người ngồi tán gẫu với nhau, nhưng tất cả sự chú ý của bọn họ đều đổ dồn về phía tổ 4.

“Có cần nói cho bạn mới chuyển đến chuyện về cái chỗ đó không? Chỗ ngồi đó không may mắn.”

“Nói rồi thì cậu ấy có tin không? Nếu là trước đây, người khác nói với tớ chuyện đó thì tớ cũng sẽ không tin, nhưng mà học kỳ nào chiếc bàn đó cũng… Bây giờ tớ nổi hết cả da gà lên rồi nè.”

“Hay là cứ nói với bạn học mới đi, nếu không thì có vẻ chúng ta chơi không đẹp lắm.”

Một nam sinh có tinh cách sôi nổi đi đến: “Bạn học mới, chào cậu, tớ tên Trương Hạo.”

Thẩm Tử Hoài ngẩng đầu, thái độ ôn hòa: “Chào cậu.”

“Bạn học mới, cậu nên mau chóng gặp thầy xin đổi chỗ ngồi đi, vị trí này của cậu không may mắn đâu. Có ma đó.” Trương Hạo nói.

Thẩm Tử Hoài không lộ ra một chút cảm xúc kinh ngạc nào, gương mặt tuấn tú của thiếu niên vẫn thờ ơ: “Có ma? Cho dù có thì tớ cũng không sợ, tớ rất thích ngồi ở đây.”

Một câu nói khiến những người đến sau khựng lại. Thẩm Tử Hoài đã nói đến nước này thì người khác còn có thể nói gì được nữa.

Trương Hạo đành chịu: “Vậy được thôi, dù sao tớ cũng đã nhắc nhở cậu, cậu muốn ngồi ở đây thì cứ ngồi đi.”

Nam Âm Niểu ngồi hàng trước đứng dậy: “Trương Hạo, cậu đừng có nói linh tinh dọa bạn mới đến.”

“Lớp trưởng, chiếc bàn này luôn luôn xuất hiện một cách khó hiểu, chuyện này chẳng thể giải thích được, tớ có nói linh tinh đâu.”

Nam Âm Niểu: “Được rồi, mọi người đừng ở trong lớp nữa, đi đến sân thể dục đi. Chúng ta không thể là lớp cuối cùng đến lễ khai giảng được.”

Dứt lời, những người trong phòng học liền lục tục đi ra ngoài.

Thẩm Tử Hoài vẫn ngồi đó không nhúc nhích cho tới khi cả lớp đi hết. Hắn nhìn về khoảng không bên cạnh, hỏi: “Bạn cùng bàn, cậu tên là gì?”​​​​