Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 261: Thế giới 6: Nàng chỉ có thể làm yêu phi của riêng ta




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Ngọc Yến

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Nam Vũ Thiên Lê giúp nàng lau sơ quần áo, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Nguyễn Tiểu Ly ngồi ở trước bàn, vẻ mặt tự nhiên, cao giọng nói: “Mua giúp ta một một bộ y phục màu đỏ nhé.”

Nam Vũ Thiên Lê đứng ở cửa trả lời: “Được.”

Hắn đi rồi.

Tiểu Ác: “Bảo hắn đi dễ dàng như vậy sao?”

Nguyễn Tiểu Ly không nói gì, chỉ bưng chén trà trước mặt lên uống, sau đó mở cửa sổ nhảy ra ngoài.

Đi vào cuối ngõ nhỏ, đã có mười hắc y nhân đứng đó chờ nàng.

Những hắc y nhân này đều là nội ứng của Nam Dữ đến giúp đỡ nàng hoàn thành nhiệm vụ ám sát.

Nguyễn Tiểu Ly đến gần, các hắc y nhân cúi đầu: “Cô nương.”

“Ta đi giết Hộ bộ Thị lang, các ngươi đi thành bắc ám sát…”

Nguyễn Tiểu Ly lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, phía trên vẽ dung mạo của mục tiêu cần ám sát và giao nó cho thủ lĩnh của nhóm hắc y nhân.

“Chỉ được phép thành công, không được phép thất bại. Nếu bị bắt… phải lập tức tự sát.” Nàng lạnh lùng căn dặn.

Nhóm sát thủ hướng về phía thành bắc, còn một mình Nguyễn Tiểu Ly đi vòng qua hẻm nhỏ.

Sau khi nàng rời đi chưa lâu, trên khoảng đất trống xuất hiện một nam nhân mặc y phục trắng, người này chính là Nam Vũ Thiên Lê.

Trong tay Nam Vũ Thiên Lê cầm một bộ y phục đỏ rực, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, chỉ đi theo Nguyễn Tiểu Ly cách một khoảng xa.

Tận mắt nhìn thấy nàng tiến vào Phủ Hộ Bộ Thị Lang, hắn cũng nhảy qua tường viện vào theo nàng.

Nguyễn Tiểu Ly đi đến nội viện, lặng im rút ra chủy thủ lẻn vào thư phòng.

Nam Vũ Thiên Lê thấy nàng đi vào liền đứng canh gác ở cửa viện. Hắn bất giác nhếch miệng cười nhạt, trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác mình và Vũ Thường là người cùng thuyền.

Lúc này, đằng xa có một hạ nhân đang bưng nước trà đi đến. Nam Vũ Thiên Lê thừa dịp người nọ đi ngang qua thì đánh bất tỉnh, nhanh chóng tiếp được nước trà trên tay hắn.

Nam Vũ Thiên Lê ném người đó vào bụi hoa trong hoa viên, đồng thời đặt nước trà xuống mặt cỏ.

Hắn giúp nàng canh chừng, không cho người khác tiếp cận nơi này.

Chỉ chốc lát sau, cửa sổ thư phòng được mở ra, Nguyễn Tiểu Ly men theo cửa sổ nhảy ra ngoài, đạp lên đầu tường rời đi.

Nam Vũ Thiên Lê bước nhanh đến bên cửa sổ, liếc mắt nhìn vào trong thư phòng và nhìn thấy Hộ bộ Thị lang đang nằm trên mặt đất, khắp người ông ta đều là máu.

Hộ bộ Thị lang Lưu Ngụy có sở thích chơi đùa ấu nữ, lại nắm giữ Hộ bộ, cùng các quan viên khác bao che cho nhau, một tay che trời…

Nam Vũ Thiên Lê thu hồi ánh mắt, nhanh chóng rời đi.

Sau khi ra khỏi phủ đệ và đi vào trong hẻm nhỏ, Nam Vũ Thiên Lê vừa mới đứng vững đã thấy ở góc đối diện có một nữ tử xinh đẹp đi tới.

Nguyễn Tiểu Ly đến gần: “Từ đầu đến cuối đều đi theo ta, ngươi đã nhìn thấy tất cả.”

Lúc ở trà lâu, Nam Vũ Thiên Lê đã chủ động rời đi, điều đó cho thấy chắc chắn bên trong có chuyện mờ ám.

Hắn biết rõ nàng muốn làm gì, vậy mà lại rất phối hợp rời đi. Thế nhưng nàng càng không ngờ hắn lại một mạch đi theo nhìn nàng giết người.

Trong tay Nam Vũ Thiên Lê còn cầm bộ chiếc áo choàng đỏ rực. Hắn đến gần, khoác áo choàng qua bọc nàng lại: “Mặc quần áo ướt ra ngoài, ta sợ nàng lạnh.”

Nguyễn Tiểu Ly đứng im, để mặc hắn khoác áo choàng cho mình.

“Ngươi thấy hết những chuyện ta làm rồi?”

“Ừ, thấy.”

Nam Vũ Thiên Lê cẩn thận cột chắc đai lưng cho nàng, thái độ của hắn bình đạm như thể bắt gặp nàng giết người cũng không phải việc gì quan trọng.

“Nhìn thấy chuyện ta làm thì chắc ngươi đã biết rõ mục đích của ta. Nam Vũ Thiên Lê, ngươi là Quốc sư của Đông Dữ, lẽ nào ngươi không có gì muốn nói hay muốn ngăn cản ta sao?”

Nàng muốn nghe hắn nói ra những gì hắn đang nghĩ trong lòng.

Nam Vũ Thiên Lê nắm lấy các ngón tay của nàng, chúng có vẻ hơi lạnh. Hắn nói: “Vị trí Quốc sư này ta không có ý định làm tiếp, ta chỉ muốn bảo vệ nàng thôi. Nàng muốn làm gì ta cũng sẽ không ngăn cản, nhưng nàng phải để ta đi theo, được chứ?”

Vận số Đông Dữ sắp tận là chuyện không thể thay đổi, hắn cũng không muốn phí sức lực ở nơi này nữa.

Sau trận đại chiến này, toàn bộ đại lục mới bước vào thời kỳ thịnh thế thật sự, mà hắn cũng không có lý do gì để ngăn cản chuyện này.

Trên mặt Nguyễn Tiểu Ly xuất hiện vẻ kinh ngạc, sau đó nàng trêu đùa: “Nam Vũ Thiên Lê, chàng có cảm thấy bây giờ chàng giống một hôn quân không? Bị ta mê hoặc đến mê muội, thế mà bỏ mặc cả Đông Dữ quốc.”

Hôn quân, nói tới hai chữ này hắn lại nhớ đến Hoàng đế.

Nguyễn Vũ Thường đã làm sủng phi của Hoàng đế nửa năm, mỗi lần nhớ đến chuyện này, trong lòng hắn đều cảm thấy đau đớn, do đó hắn luôn cố tình lảng tránh vấn đề này.

Nam Vũ Thiên Lê ôm lấy nàng: “Ta là hôn quân thì cũng là hôn quân của một mình nàng, còn nàng cũng chỉ có thể làm yêu phi của riêng ta…”

Sức lực ôm nàng của hắn rất lớn, rất chặt, làm nàng có cảm giác mình như được khảm vào thân thể hắn. Tuy hơi khó thở nhưng trong lòng nàng lại rất sung sướng. Nguyễn Tiểu Ly ôm lại hắn: “Chàng có để ý đến chuyện ta từng làm nữ nhân của Hoàng đế không?”

"Không để ý.” Nam Vũ Thiên Lê ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, chỉ cần bây giờ nàng ở bên cạnh hắn là tốt rồi.

Nguyễn Tiểu Ly cười đến hai mắt đều cong lên.

Không ngại sao? Dĩ nhiên hắn sẽ có khúc mắc, nhưng khúc mắc này không phải là ghét bỏ mà là đau đớn, chẳng qua là nam nhân này không nói ra mà thôi.

“Nam Vũ Thiên Lê, ta đã uống canh tuyệt tử mà Hoàng đế đưa nên cả đời này không thể có hài tử, chàng có để ý không?” Nói đến chuyện này, trong mắt nàng đều là vẻ trêu đùa.

Nàng biết rõ chuyện canh tuyệt tử đấy nhé.

Thân thể Nam Vũ Thiên Lê cứng đờ, ánh mắt hắn trầm xuống. Chuyện canh tuyệt tử là hắn có lỗi với nàng…

“Vũ Thường, nàng thích hài tử sao?” Hắn thật cẩn thận hỏi.

“Không biết nữa, trước giờ ta chưa từng nghĩ sau này mình sẽ có hài tử.”

Nam Vũ Thiên Lê buông nàng ra, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của nàng.

Hắn không định gạt nàng, hắn sẽ nói chuyện đó cho nàng nghe, cho dù nàng có giận thì hắn cũng sẽ dỗ dành nàng.

“Vũ Thường, chuyện canh tuyệt tử…”

“Nam Vũ Thiên Lê, ta lạnh.” 

Nam Vũ Thiên Lê nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, cuối cùng ôm ngang nàng lên: “Chúng ta trở về.”

Lúc ra cửa là nàng tự đi, lúc về lại có kiều phu miễn phí ôm nàng về.



Trong thành đã có hai vị đại thần liên tiếp bị giết chết, hơn nữa đều là bị ám sát mà chết, thế nhưng cả hai vụ án đều không có một chút manh mối nào của hung thủ.

Quân đội bắt đầu tra xét từng nhà, toàn bộ đô thành lâm vào không khí căng thẳng, lòng người bàng hoàng.

Xảy ra chuyện lớn như thế nhưng Hoàng đế vẫn không quan tâm đến triều chính như cũ. Các đại thần liên tục dâng tấu chương cũng không có tác dụng.

Nhóm đại thần lại lần nữa đến Thần Điện cầu cứu. Nam Vũ Thiên Lê chỉ sai người nên đi điều tra thì đi điều tra chứ cũng không nhắc gì đến những chuyện khác.

Tiểu Ác: “Chỉ còn lại một người cần ám sát.”

Nguyễn Tiểu Ly mở mật thư: “Thừa tướng? Ám sát Thừa tướng.”

Tiểu Ác: “Bây giờ khắp kinh thành đều được bố trí canh phòng nghiêm ngặt, cô phải cẩn thận hơn.”

“Ừ.”

Ban đêm, Nguyễn Tiểu Ly đã mặc xong y phục dạ hành và chuẩn bị ra ngoài.

Chiều nay, nàng nhận được thư ở trong cung gửi đến, trong đó nói có thể Hoàng đế sẽ không sống được mấy ngày nữa.

Trước khi Hoàng đế băng hà, các nàng phải ra khỏi thành.

Cho nên, Nguyễn Tiểu Ly quyết định thực hiện nhiệm vụ ám sát trước thời hạn, chỉ cần tối nay giết chết người cuối cùng thì nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ phản diện rồi.

Đêm đến, nàng nhanh chóng nhảy lên nóc phòng và biến mất trong bóng đêm.