Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 260: Thế giới 6: Biết mục đích của nàng




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Bánh Bao Nhỏ

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Vì Hoàng thượng chỉ lo sủng hạnh Hoàng hậu và phi tần mà không để ý tới chính sự nên Nam Vũ Thiên Lê đã ra lệnh cho nha môn điều tra vụ án. Những chuyện này vốn không phải do hắn quản, trọng trách của hắn là tính toán vận mệnh, còn những chuyện khác chỉ cần hiểu rõ là được.

“Ngọc Phi…”

Trong thư phòng, Nam Vũ Thiên Lê ngồi trước thư án cẩn thận suy tư.

Ngọc Phi là tỳ nữ Bích Ngọc của Vũ Thường, là người mà khi Vũ Thường vào lãnh cung đã quay đầu đi hầu hạ kẻ khác. Dã tâm của Bích Ngọc không nhỏ, nhờ vào dung mạo xinh đẹp mà chiếm được sủng ái của Hoàng thượng.

Nếu như nói Vũ Thường là yêu phi, vậy thì Bích Ngọc cũng không kém cạnh.

Yêu phi…

Nam Vũ Thiên Lê khá nhạy bén về những vấn đề chính trị, hắn lập tức nghĩ ra mục đích của Nam Dữ khi đưa đến ba nữ tử là gì.

Hiến vũ thành phi, Hoàng thượng ngày càng hồ đồ…

“Cạch!”

Tay Nam Vũ Thiên Lê run lên một cái, đụng ngã ống đựng bút bên cạnh khiến nó đập mạnh xuống đất.

Vẻ mặt của nam nhân nặng nề. Trong nháy mắt, Nam Vũ Thiên Lê như đã hiểu ra chuyện gì đó.

Trước đây, hắn không muốn nghĩ ngợi quá nhiều chuyện. Đông Dữ hỗn loạn, nội bộ thối nát, những chuyện này hắn đều một mắt nhắm một mắt mở cho qua.

Dù sao vận mệnh của một đất nước không thể chỉ vì một lần hắn xuất lực mà nghịch chuyển được. Vả lại, hắn chỉ muốn giúp bá tánh tránh được một vài trận chiến, còn những chuyện khác hắn mặc kệ.

Có những cuộc chiến có thể tránh được, nhưng cũng có những cái nên tới thì sẽ tới.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, mọi thứ đều đã có thể giải thích được.

“Vũ Thường, mục đích thật sự của nàng là làm loạn Đông Dữ nhỉ…”

Sớm muộn gì Đông Dữ cũng sẽ có ngày bị diệt, không nghĩ tới chuyện đó lại có quan hệ mật thiết với nàng.

Nhìn rõ ràng mọi chuyện, trái lại Nam Vũ Thiên Lê bình tĩnh hơn nhiều.

Bây giờ hắn có hai lựa chọn, một là vẫn một mắt nhắm một mắt mở như trước, mặc kệ bất cứ chuyện gì. Đông Dữ loạn lạc tất phải có, sau đại chiến thì thiên hạ sẽ thái bình.

Còn có một con đường khác là quản việc này, nhưng là không phải quản Đông Dữ mà là nàng.

“Vũ Thường… ta bảo vệ nàng.”

Nàng có số đoản mệnh, tất nhiên là có quan hệ với những chuyện này. Thân là mật thám của Nam Dữ, nhất định nàng đang mang nhiệm vụ trên người, mà những nhiệm vụ này sẽ uy hiếp đến tính mạng của nàng. Hắn cần phải biết rõ nhiệm vụ của nàng, sau đó bảo vệ nàng thật tốt.

E rằng chuyện đại thần trong triều bị giết cũng là nàng làm…

Trên tay nhiều thêm một mạng người, tội nghiệt của nàng sẽ sâu thêm một phân. Nam Vũ Thiên Lê quyết tâm trông coi nàng.

Lúc ra khỏi thư phòng, sắc trời đã tối đen, Nam Vũ Thiên Lê nói: “Sơ Nhất, trời tối rồi, đưa một ít hương an thần đến Bắc Uyển đi.”

Mỗi buổi tối hắn sẽ dặn dò một lần, hương an thần trợ giúp cho giấc ngủ, ngửi hương này lâu dài sẽ có lợi cho thân thể.

Đêm đã khuya, toàn bộ Thần Điện bị bao phủ trong bóng tối. Đêm đen yên tĩnh.

Trên đường đá nhỏ trong hoa viên, Nam Vũ Thiên Lê mặc một bộ cẩm y màu tối đang đi bộ.

Chiều hôm nay, sau khi ra khỏi thư phòng, tuy trong lòng đã có tính toán nhưng hắn vẫn không ngủ được. Hắn rất muốn nói cho nàng biết hắn và nàng đứng cùng một chiến tuyến, nhưng nàng sẽ tin ư?

Khó khăn lắm Vũ Thường mới động lòng với hắn, không thể khiến nàng bị hắn dọa trở về như trước được.

Nam Vũ Thiên Lê quyết tâm âm thầm bảo vệ nàng.

Đi tới một lúc liền đến Bắc Uyển, khóe miệng Nam Vũ Thiên Lê cong lên một nụ cười. Mỗi ngày đều tới đây nên chân cũng theo trí nhớ mà đi tới nơi này.

Dưới mái hiên của Bắc Uyển bày trí rất nhiều chậu hoa được chăm sóc tỉ mỉ. Cho dù là vào đông, tuyết có rơi nhiều thì vẫn hoa vẫn có thể nở.

Đã trễ thế này rồi, hắn không nên quấy rầy Vũ Thường. Đứng ở trong viện, hắn cảm thấy lòng mình đặc biệt yên bìn.

Nam Vũ Thiên Lê đứng đó thật lâu mới rời khỏi.

Hắn vừa đi, cửa phòng chính lập tức mở ra, một nữ tử xinh đẹp khoác áo choàng dựa vào cạnh cửa.

“Hắn sẽ không quấy rầy ta làm nhiệm vụ.”

Tiểu Ác gật đầu: “Nam chính thông minh, chắc chắn có thể đoán ra được mục đích của cô, cũng may là chúng ta đã đánh cược chính xác.”

Trong cốt truyện gốc, nam chính cứu Đông Dữ quốc là vì tình yêu, vì nữ chính thế giới này là Đông Dữ Linh Nhi nên mới đi cứu. Vậy hiện tại nam chính cũng là vì tình yêu mà từ bỏ cứu Đông Dữ sao?

Xâu một loạt sự tình lại với nhau, thật ra rất dễ dàng đoán ra được mục đích của nhóm người Nguyễn Vũ Thường, Bích Thanh và Bích Ngọc.

Nam Vũ Thiên Lê đã biết, vậy hắn sẽ làm như thế nào?

Bây giờ nhìn Nam Vũ Thiên Lê đi đến trong viện nơi này rồi yên lặng đứng đấy, đáp án cũng đã có rồi.

Vì tâm của Nam Vũ Thiên Lê đang ở chỗ Nguyễn Tiểu Ly nên hắn đã buông tha việc cứu Đông Dữ, lựa chọn không thèm để ý mọi chuyện, thậm chí sẽ trợ giúp Nguyễn Tiểu Ly những lúc thích hợp.

Nguyễn Tiểu Ly kéo nhẹ y phục: “Yên tâm mà giết hết mấy người còn lại, sau đó mang theo Bích Thanh và Bích Ngọc rời đi.”

Tiểu Ác: “Cô ngủ đi, ngày mai tỉnh dậy chúng ta sẽ đi giết người tiếp theo.”

“Ừ.”



Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tiểu Ly tỉnh dậy, tỳ nữ hầu hạ nàng mặc y phục.

Một tỳ nữ từ bên ngoài tiến vào bẩm báo: “Chủ tử, Quốc sư đại nhân mời người đến chỗ ngài ấy dùng bữa.”

“Ừ, được.”

Nguyễn Tiểu Ly và Nam Vũ Thiên Lê thường xuyên dùng bữa cùng nhau, ngày nào đó mà không ngồi chung một chỗ thì còn có chút không quen đấy.

Buổi sáng ăn rất đơn giản: cháo gạo nếp, mấy đĩa dưa muối và hai đĩa bánh sữa.

“Nam Vũ Thiên Lê, thật ra ta vẫn luôn cho rằng thần côn không cần ăn gì cả.” Nguyễn Tiểu Ly cầm một cái bánh sữa, vừa ăn vừa nói.

Ở bên cạnh, Sơ Nhất chỉ dám nhìn thẳng. Vừa rồi hắn không nghe lầm đấy chứ? Nguyễn chủ tử gọi chủ tử là cái gì cơ?

Gọi thẳng đích danh! Người trong Đông Dữ đều biết rõ tên của Quốc sư đại nhân, nhưng chẳng ai dám gọi thẳng cả… dù sao cũng đang ở trước mặt Quốc sư đại nhân mà.

Nam Vũ Thiên Lê không cho là đúng, nói: “Ta cũng là người, đương nhiên cần phải ăn rồi.”

“Biết bấm tay tính toán thì cũng xem như là có chút đạo hạnh, có lẽ không tính là người bình thường.” Nguyễn Tiểu Ly ăn xong miếng bánh ngọt, miệng nhỏ khẽ mấp máy.

Nam Vũ Thiên Lê vươn tay cầm một miếng bánh ngọt để bên miệng nàng, Nguyễn Tiểu Ly liền há miệng cắn.

“Biết bấm tay tính toán cũng là người bình thường.”

Một bữa sáng ăn đến vui sướng, trên cơ bản đều là Nam Vũ Thiên Lê đút nàng ăn. Nguyễn Tiểu Ly là một người lười biếng, có người đút thì nàng liền dứt khoát há miệng ăn.

Nguyễn Tiểu Ly: “Ta muốn ra đường đi dạo. Hôm nay tuyết còn chưa tan, vẫn có thể ngắm tuyết một lát.”

“Ta đi với nàng.”

Ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly hơi lóe lên, nàng cười: “Được.”

Nàng vẫn như cũ mà đến trà lâu hôm qua, bao một gian phòng ở tầng cao nhất, uống trà ngắm cảnh.

Nam Vũ Thiên Lê đi với Nguyễn Tiểu Ly nên toàn bộ trà lâu đều được bao hết.

Trà lâu cực kỳ yên tĩnh, trong sương phòng bày đầy hoa tươi, Nguyễn Tiểu Ly ngồi bên cạnh cửa sổ.

Tiểu Ác: “Nam chính theo tới đây, cô không có cách để thoát khỏi rồi…”

Hôm nay ra ngoài là muốn đi ám sát đại thần, không ngờ nam chính lại đi cùng. Sáng mai Nam Vũ Thiên Lê còn bận việc, vậy mà hôm nay còn đi theo.

Nguyễn Tiểu Ly uống trà, tay đột nhiên bất cẩn, nước trà liền đổ lên y phục.

“A!”

Nam Vũ Thiên Lê lấy khăn lau cho nàng: “Có bị bỏng không?”

“Chàng không cần lo lắng, nước trà không nóng.” Nguyễn Tiểu Ly tùy ý để hắn lau giúp: “Nhưng y phục ta bị ướt rồi, hơi lạnh.”

“Ta đi mua y phục khác cho nàng. Nàng ngồi ở đây đi, trong phòng có đốt lửa than, tạm thời sẽ không lạnh.”