Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 257: Thế giới 6: Ám sát đại thần




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Bánh Bao Nhỏ

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Mùa đông, toàn bộ kinh thành xuất hiện tuyết đầu mùa. Trận tuyết đầu tiên của năm nay đặc biệt lớn, bầu trời phủ đầy bông tuyết trắng như lông ngỗng, cả kinh thành bị bao phủ một màu trắng xóa. Tuyết phủ dày đặc, mọi thứ đều sạch sẽ và trắng tinh không tì vết, che đi những mặt dơ bẩn ở nơi này.

Nguyễn Tiểu Ly mặc một bộ y phục trắng thật dày, trên người khoác áo choàng, đứng trên hành lang ngắm tuyết rơi.

Tiểu Ác: “Đây là thời điểm tốt để đi giết người. Máu tươi bắn xuống nền tuyết nhất định sẽ rất đẹp.”

“…Tiểu Ác, ngươi làm mất hứng quá.”

Nguyễn Tiểu Ly vươn tay đón tuyết, bông tuyết lạnh buốt chạm lên đầu ngón tay nàng liền tan thành nước.

Nàng đã ở Thần Điện được mười ngày. Không thể không nói, Nam Vũ Thiên Lê quả thật nói được làm được, địa vị của nàng ở Thần Điện rất cao, không ai dám khinh thường cả. Hơn nữa, nàng còn có thể tự do ra vào và tiêu tiền Thần Điện.

Tình hình trong cung cũng bình thường. Bích Ngọc và Bích Thanh cùng ở lại đó. Không có đệ nhất yêu phi là nàng thì còn có Bích Ngọc. Tuy Hoàng thượng đã bắt đầu vào triều sớm, nhưng công vụ rõ ràng đã bị chậm trễ, muốn xử lý hết trong thời gian ngắn thì có chút quá sức. Hơn nữa, Hoàng thượng còn cực kỳ không có kiên nhẫn, thân thể của hắn cũng ngày một kém đi…

Trong hoàng cung không có gì khác thường, nàng cũng muốn hành động rồi.

Nguyễn Tiểu Ly giấu tay mình vào trong y phục, nói với nha hoàn hầu hạ bên cạnh: “Ta muốn xuất phủ, chuẩn bị xe ngựa đi.”

Nha hoàn: “Vâng, không biết chủ tử muốn đi đâu?”

“Đến trà lâu đi, bao một căn phòng trên lầu cao nhất để ta ngắm tuyết.”

“Vâng.”

Nguyễn Tiểu Ly ngồi xe ngựa xuất phủ. Sơ Nhất nói đích đến của Nguyễn Tiểu Ly cho Nam Vũ Thiên Lê nghe.

Nam Vũ Thiên Lê: “Tuỳ nàng ấy vậy, ngươi dặn dò người ta chuẩn bị một ít bánh ngọt nàng thích, tuyết rơi thế này thời tiết càng lạnh hơn, ngươi để cho tú nương nhanh chóng may mấy bộ y phục xinh đẹp thật dày dặn rồi đưa qua cho nàng.”

Trong khoảng thời gian này, Sơ Nhất đã quen với việc chủ tử đối xử tốt với Nguyễn Vũ Thường thế này rồi.

Sơ Nhất: “Vâng.”

Nguyễn Tiểu Ly không mang theo những y phục mỏng manh ít vải trước kia vào Thần Điện dù chỉ một món. Tất cả xiêm y nàng mặc bây giờ đều là do các tú nương giỏi nhất gấp rút may cho, chất liệu đều thuộc loại thượng hạng. Nàng ăn mặc ngủ nghỉ cũng ở đãi ngộ tốt nhất, Nam Vũ Thiên Lê còn thường xuyên đưa cho nàng một số thứ nhỏ.



Tại trà lâu tốt nhất ở kinh thành, xe ngựa dừng lại bên ngoài trà lâu. Tỳ nữ vén rèm xe lên, Nguyễn Tiểu Ly với bộ bạch y bước từ trong xe xuống.

Nàng nhìn y phục của mình, ý cười xẹt qua. Từ khi vào Thần Điện, y phục của nàng và Nam Vũ Thiên Lê đã trở nên giống nhau, cùng mang màu trắng.

Tỳ nữ: “Chủ tử, đã bao hết tầng cao nhất của trà lâu, nhưng tầng dưới vẫn còn những người khác, nếu như chủ tử không thích thì bây giờ có thể để cho bọn họ giải tán.”

“Không cần, có người khác ở đây cũng tốt, náo nhiệt.”

“Chủ tử, lên lầu bên này.”

Tầng trên cùng của trà lâu tựa như một căn gác mái rộng mở, bài trí hoa lệ, vào mùa tuyết lớn này mà trong phòng vẫn còn có hoa tươi, cả gian phòng hết sức ấm áp. Đẩy cửa sổ ra liền thấy tuyết bay đầy trời và có thể thu hết toàn bộ phong cảnh của kinh thành vào mắt.

Nguyễn Tiểu Ly ngồi xuống trước bàn, tỳ nữ lập tức châm trà cho nàng.

“Được rồi, các ngươi ở ngoài cửa canh gác đi.” Nàng thích ngắm tuyết một mình.

Tỳ nữ không chút nghi ngờ: “Vâng.”

Chờ tất cả mọi người đi ra ngoài, Nguyễn Tiểu Ly ngồi bên cửa sổ ăn bánh, uống trà và xem cảnh tuyết.

Bông tuyết bay vào phòng.

Trà nóng trên bàn vẫn còn bốc khói, chỉ là trước bàn đã sớm không còn bóng dáng của nữ tử kia…



Một nữ tử mặc y phục trắng vội vã bước đi trong con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo. Trong đầu Nguyễn Tiểu Ly truyền đến âm thanh non nớt của Tiểu Ác: “Đi về phía trước trăm mét, sau đó rẽ phải đi thêm trăm mét nữa sẽ gặp cửa sau của Phủ Binh Bộ Thượng Thư.”

Có Tiểu Ác chỉ đường, Nguyễn Tiểu Ly chỉ cần nghe theo nó mà đi là được.

Lần này ra ngoài ngắm tuyết gì đó chỉ là cái cớ, chủ yếu là đi ám sát.

Đến cửa sau của Phủ Thượng Thư, ở đó có hai gia đinh trông coi. Nguyễn Tiểu Ly đi xung quanh nhìn một vòng, cuối cùng trực tiếp trèo tường vào…

Trong trận tuyết lớn yên tĩnh vô vàn, hết thảy mọi âm thanh đều chị che giấu đi. Có một sinh mệnh đã mất đi một cách im hơi lặng tiếng trong cơn mưa tuyết này.

Trà lâu.

Tỳ nữ đứng bên ngoài hồi lâu, chợt nghĩ đến trà trong phòng có lẽ đã lạnh. 

Nàng có nên đi vào đổi cho chủ tử một bình trà khác hay không?

Chủ tử vẫn luôn ở bên cửa sổ ngắm tuyết. Tuyết hôm nay rơi nhiều như thế, sẽ có bông tuyết bay vào phòng. Nếu chủ tử bị lạnh thì Quốc sư đại nhân chắc chắn sẽ trách tội.

Tỳ nữ gõ cửa: “Chủ tử, người có cần nô tỳ đổi một bình trà khác không?”

Trong phòng im phăng phắc.

Tỳ nữ hơi khó hiểu, lại gõ cửa lần nữa: “Chủ tử?”

Bên trong vẫn yên tĩnh không một tiếng động, không có ai đáp lại nàng. Tỳ nữ đột nhiên có chút lo lắng, nàng nhanh chóng đẩy cửa đi vào.

Vừa đẩy cửa vào liền trông thấy một nữ tử mặc bạch y ngồi trên cửa sổ, tỳ nữ vội vàng cúi đầu.

Nguyễn Tiểu Ly nhìn về phía nàng: “Lỗ mãng hấp tấp, có chuyện gì sao?”

“Nô tỳ muốn đổi cho chủ tử một bình trà nóng, vừa nãy nô tỳ gõ cửa nhưng không nghe thấy bên trong có âm thanh. Nô tỳ sợ chủ tử có việc gì nên mới đẩy cửa vào, mong chủ tử tha tội.”

“Chỉ là ta ngắm cảnh tuyết đến mê mẩn nên mới không nghe thấy tiếng gõ cửa mà thôi. Được rồi… trà này đúng là đã lạnh, ngươi đổi một bình khác đi.”

“Vâng.”

Nguyễn Tiểu Ly ngồi bên cửa sổ, vươn tay đón lấy bông tuyết chơi đùa.

“Chủ tử, tuyết rất lạnh, người không nên lấy tay hứng như thế.”

“Ừ.”

Nguyễn Tiểu Ly vẫn tiếp tục chơi tuyết. Nàng không sợ lạnh, nàng rất thích mùa đông.

Tỳ nữ đổi một bình trà nóng xong, sau đó liền lui ra ngoài.

Nguyễn Tiểu Ly uống trà rồi cầm một khối điểm tâm lên ăn.

Tiểu Ác: “Phù, may là chúng ta trở về vừa kịp lúc.”

Thời điểm tỳ nữ đẩy cửa vào, Nguyễn Tiểu Ly đúng lúc bò lên tới cửa sổ. Nàng dứt khoát đặt mông ngồi lên cửa, giả vờ như đang ngồi trên cửa sổ chơi tuyết.

Nguyễn Tiểu Ly: “Có điểm tích lũy không?”

“Đương nhiên là có, điểm tích lũy của chúng ta cũng sắp đầy rồi, chỉ cần giết mấy người cuối cùng nữa là được.”

Tiểu Ác lướt trên màn hình, nói tiếp: “Những người cô phải giết đều là quan viên quan trọng của triều đình. Với lại, trên tay đám người bọn họ có nhuốm không ít máu tươi của người vô tội. Để trở thành quan viên trọng yếu của triều đình, bọn họ hoặc là thể hiện thực lực và được Hoàng thượng nhìn trúng rồi đề bạt lên, hoặc là nhờ nhóm quan lại bao che cho nhau, giẫm đạp nhau để đi lên.”

Quan viên trong triều đình, có người nhận cha nuôi, có người tham nhũng và có cả bán quan (*), những thứ này đều là chuyện có thật trong bóng tối.

(*) bán quan: quan lại dùng tiền để mua chức vị.

Nguyễn Tiểu Ly: “Kinh thành Đông Dữ đã thối nát đến mức độ này rồi sao.”

Tiểu Ác: “Trong cốt truyện gốc, Đông Dữ không bị diệt quốc nhưng lại bị nam chính thay máu, toàn bộ triều đình không còn lại mấy người. Đến cuối cùng là nam chính và nữ chính cùng trấn giữ Đông Dữ.”

Nguyễn Tiểu Ly chần chừ: “Ta sẽ làm cho Đông Dữ bị diệt quốc, vậy thì kết cục sẽ không giống cốt truyện gốc nữa.”

Tiểu Ác: “Đông Dữ bị diệt hay không bị diệt cũng không sao cả. Trong cốt truyện gốc, Đông Dữ được nam chính hao tâm tổn sức thay máu mới cứu được. Bây giờ, nếu Đông Dữ bị Nam Dữ thôn tính thì cũng cần phải chỉnh đốn nó. Hơn nữa, thiên hạ thống nhất thì sẽ tránh được rất nhiều cuộc chiến về sau ở thế giới này.”

“Ừ.”

Cảnh tuyết xem cũng đủ rồi, đã đến lúc hồi phủ.