Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly kinh ngạc, ngơ ngác hỏi: “Sao… sao ngươi lại ở đây?”
Nàng thật sự kinh ngạc, nhưng cũng không phải là quá giật mình.
Cũng may lúc nãy có Tiểu Ác nhắc nhở, bảo rằng nam chính đến. Vốn dĩ nàng đang xem phim vui vẻ trong không gian nhưng đột nhiên lại bị Tiểu Ác nhắc, sau đó là thẳng chân đá linh hồn nàng ra ngoài.
Nguyễn Tiểu Ly vội vã đứng dậy bò lên giường, giả vờ làm ra vẻ như vẫn luôn ngủ ở đó trước khi Nam Vũ Thiên Lê xông vào.
Nàng ngồi ở trên giường, còn Nam Vũ Thiên Lê thì đứng ở cạnh giường và nhìn xuống nàng từ trên cao. Nàng vốn mặc lỏng lẻo, hiện tại cảnh đẹp phía trước bị hắn nhìn không sót thứ gì, kể cả những dấu vết kia…
Lần đầu tiên Nam Vũ Thiên Lê cảm thấy đau đến không thở nổi, đó chính là khoảnh khắc này.
“Xuống đây.” Hắn cố gắng hết sức hạ thấp âm lượng của mình để nghe vào không thấy đáng sợ nữa.
Nguyễn Tiểu Ly kinh ngạc, lật đật kéo chăn qua che trước ngực: “Quốc sư đại nhân, ngài đang làm gì vậy? Đi ra ngoài, bổn cung và Hoàng thượng còn đang…”
Không đợi nàng nói hết, Nam Vũ Thiên Lê đã bế bổng người nào đó xuống giường, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Đột nhiên bị bế, Nguyễn Tiểu Ly thật sự không phản ứng kịp.
Nam Vũ Thiên Lê bị sao vậy?
Bế quan ba tháng, vừa xuất quan liền vào cung. Vào cung làm gì, để ôm nàng xuống giường sao?
Tiểu Ác nói với vẻ sâu xa: “Nam chính đã hoàn toàn thông suốt rồi.”
Ẩn ý là nam chính đã lệch hẳn rồi.
Hắn đã nhìn rõ lòng mình, bây giờ không còn là người mà Nguyễn Tiểu Ly có thể tùy tiện lừa gạt nữa, nếu muốn đẩy hắn đi cũng không dễ dàng như trước.
Nguyễn Tiểu Ly kinh ngạc, nhưng nhiều hơn lại là lo lắng. Chỉ còn cần ám sát thêm vài người nữa là nhiệm vụ phản diện của nàng sẽ hoàn thành, sao tên này không bế quan thêm hai tháng nữa chứ?
Nàng đẩy bàn tay đang ôm eo mình của hắn ra: “Ngươi làm gì thế? Buông bổn cung ra.”
Lúc đẩy tay, chiếc lục lạc trên tay nang lay động và phát ra âm thanh trong trẻo.
Sức lực của Nam Vũ Thiên Lê rất lớn, tay chân mềm yếu của nàng sao có thể đẩy lùi được hắn. Hắn nhíu mày nhìn chiếc lục lạc trên tay Nguyễn Tiểu Ly. Âm thanh của cái lục lạc này rất kỳ quái.
Hoàng đế đang nằm trên giường nghe thấy tiếng lục lạc thì bắt đầu từ từ tỉnh dậy.
Móng tay của Nguyễn Tiểu Ly bấu vào tay Nam Vũ Thiên Lê, nàng nói: “Buông bổn cung ra, Hoàng thượng sắp tỉnh rồi, ngươi muốn để Hoàng thượng thấy cảnh hai người chúng ta ôm nhau sao? Ngươi muốn chết nhưng bổn cung còn chưa muốn đâu, mau buông ra!”
Nam Vũ Thiên Lê: “Yên tĩnh chút.”
Hắn buông lỏng Nguyễn Tiểu Ly ra, đuôi mắt liếc qua bộ xiêm y đang treo trên bình phong. Nam Vũ Thiên Lê nhanh chóng lấy nó đến rồi bọc người Nguyễn Tiểu Ly lại, sau đó nói: “Im lặng đứng cạnh ta, lát nữa đừng nói gì.”
“Bổn cung…” Nguyễn Tiểu Ly định phản kháng, nhưng khi nhìn vào đôi con ngươi thâm thúy kia, nàng cảm thấy mình giống như bị điểm huyệt câm, không thốt lên nổi một lời.
Hoàng đế đã tỉnh. Sau khi nghe thấy âm thanh của lục lạc, hắn liền chậm rãi tỉnh dậy, ký ức của hắn sớm đã được Nguyễn Tiểu Ly thêu dệt xong.
Hoàng đế sờ sờ vị trí bên cạnh nhưng lại không sờ được ai. Hắn mở to mắt, thình lình nhìn thấy Nam Vũ Thiên Lê đang đứng ở mép giường.
“Quốc… Quốc sư.”
Hoàng đế giật nảy mình, đầu óc nổ ầm ầm.
“Hoàng thượng.” Nam Vũ Thiên Lê đứng che trước nữ tử phía sau, lạnh nhạt nhìn Hoàng đế.
Hồi lâu sau, Hoàng đế mới hoàn hồn, lúc này hắn mới hiểu được hiện tại mình không phải đang nằm mơ.
Hắn lập tức xấu hổ, kéo chăn che người mình lại: “Quốc… Quốc sư đại nhân xuất quan sao không báo cho Trẫm một tiếng? Bộ dạng hiện tại của Trẫm thật sự là… Quốc sư đại nhân ra ngoài trước được không, Trẫm mặc y phục đã.”
Hoàng đế của một nước lại bị vây xem trước giường thế này là một chuyện cực kỳ mất mặt.
“Hiện tại Hoàng thượng còn biết mất thể diện sao?” Nam Vũ Thiên Lê hừ lạnh: “Nếu biết mất thể diện thì sao mấy tháng qua không thượng triều, còn chém giết quan viên ngay trên triều, long uy của Hoàng thượng lớn quá nhỉ!?” Lời nói vừa dứt, Hoàng đế liền bị dọa đến mềm nhũn.
Bộ dáng và giọng điệu quở trách người ta của Quốc sư đại nhân không phải là kinh khủng bình thường.
Hơi thở của hắn quá cường đại và khủng bố khiến Hoàng đế không thấy rõ Nguyễn Tiểu Ly đang đứng sau lưng Nam Vũ Thiên Lê. Chính xác mà nói là Hoàng đế vốn dĩ không dám ngẩng đầu nhìn Nam Vũ Thiên Lê, do đó cũng càng không nhìn thấy nữ tử phía sau hắn.
“Quốc sư… Trẫm… Trẫm biết là mình sai, để Trẫm mặc xiêm y trước rồi ra ngoài nói được không?”
“Mặc xiêm y? Ta cảm thấy Hoàng thượng trần trụi như vậy rất tốt, rất đúng với cái danh ngu ngốc háo sắc của ngài.”
Trong thiên hạ này, người dám mắng Hoàng đế trực diện như vậy cũng chỉ có một mình Nam Vũ Thiên Lê.
Hoàng đế nổi giận nhưng lại không dám bộc phát. Nam Vũ Thiên Lê có bản lĩnh thật, Đông Dữ không thể không có vị Quốc sư này.
Hoàng đế chỉ có thể cúi đầu nghe mắng, cho dù lời nói có khó nghe thế nào thì hắn cũng phải nghe.
Giáo huấn vua đại khái chính là như vậy.
Nguyễn Tiểu Ly bị y phục bọc kín mít, đứng ở phía sau nhìn Nam Vũ Thiên Lê chỉ dùng có mấy câu ngắn gọn mà đã mắng Hoàng đế đến không dám ngẩng đầu. Cuối cùng, Nam Vũ Thiên Lê còn chẳng thèm nhìn Hoàng đế lấy một cái.
“Hoàng thượng tự giải quyết cho tốt, ta sẽ mang Nguyễn Vũ Thường đi.”
Không đợi Hoàng đế trả lời, Nam Vũ Thiên Lê đã kéo Nguyễn Tiểu Ly đi.
Hắn kéo tay Nguyễn Tiểu Ly, nói: “Đi theo ta.”
Vị Quốc sư cao lớn mặc cẩm y trắng muốt kéo một nữ tử bị xiêm y bọc kín mít ra khỏi tẩm điện. Các cung nhân đang chờ bên ngoài đều bị làm cho kinh ngạc.
Ơ, đây là Nguyễn Quý phi?
Bọn họ ở bên ngoài nên không nghe được bên trong đã xảy ra chuyện gì, chắc có lẽ là Quốc sư đang răn dạy Hoàng thượng, sau đó là xử tử Nguyễn Quý phi rồi.
Các cung nữ đều cho rằng Nguyễn Quý phi sẽ chết ở bên trong, nhưng không ngờ nàng lại bị Quốc sư đại nhân kéo tay ra đây.
Quốc sư đại nhân vẫn luôn không chạm vào người khác vậy mà lại nắm tay của Quý phi nương nương!
Nam Vũ Thiên Lê: “Sơ Nhất, lấy một cái áo choàng lớn đến đây.”
“V…vâng.”
Sơ Nhất nhanh chóng cúi đầu, đi ra ngoài tìm áo choàng.
Nam Vũ Thiên Lê để Nguyễn Tiểu Ly đi phía sau để che cho nàng. Hắn nhìn lướt qua cung nhân trong điện, những cung nhân đó lập tức cúi đầu không dám nhìn loạn.
Nàng vươn tay kéo y phục của hắn: “Quốc sư đại nhân muốn mang bổn cung đi đâu?”
Hai chữ “bổn cung” thật khó nghe!
“Từ bây giờ, phế bỏ Nguyễn Quý phi.”
Lời nói của Nam Vũ Thiên Lê tương đương với thánh dụ. Đối với Nguyễn Tiểu Ly, quả thật câu nói này chính là đột biến, còn là loại đột biến cản trở kế hoạch tiếp theo của nàng!
“Ngươi dựa vào đâu mà phế bổn cung!?” Trong mắt của Nguyễn Tiểu Ly tràn đầy vẻ không tin và hoảng sợ, giống như nàng rất sợ sẽ mất đi tất cả, bao gồm cả địa vị hiện tại.
Nam Vũ Thiên Lê biết nàng thích địa vị, ngay sau đó hắn mở miệng: “Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ dọn vào Thần Điện ở và trở thành Thánh Nữ của Thần Điện.”
Cái danh này dễ nghe hơn sủng phi nhiều, hơn nữa địa vị của Thánh Nữ Thần Điện còn cao hơn sủng phi trong hậu cung, tất nhiên nàng sẽ thích.
Tiểu Ác: “…”
Giờ phút này, Nguyễn Tiểu Ly không biết phản ứng thế nào mới đúng.
Tiểu Ác hơi đau đầu.
Thánh Nữ của Thần Điện! Con mẹ nó… Đầu óc của nam chính anh hoạt động kiểu gì vậy, anh đúng là biết cách chơi mà!
Các cung nhân giống như bị sét đánh.
Chuyện gì đã xảy ra?
Một giây trước còn là phế phi, vậy mà giây tiếp theo đã vào ở trong Thần Điện, lại còn trở thành Thánh Nữ?
Biến hóa này khiến người ta khó mà tiếp thu kịp.
Sơ Nhất đưa áo choàng cho Nam Vũ Thiên Lê: “Chủ tử.”
Nam Vũ Thiên Lê nhận lấy áo choàng. Áo choàng rất lớn, có thể bọc hết cả người Nguyễn Tiểu Ly ở bên trong. Hắn cũng đã làm vậy, bọc toàn thân Nguyễn Tiểu Ly bằng áo choàng rồi ôm nàng ra khỏi đại điện.
Thấy nàng còn chưa hoàn hồn, hắn cúi đầu nói bên tai nàng: “Không phải ngươi thích địa vị và tiền tài sao? Tài sản của Thần Điện trải rộng khắp thiên hạ, Thánh Nữ có thể tự do sử dụng. Thánh Nữ chính là tượng trưng cho sự thánh khiết và cao quý, so với sủng phi trong hậu cung thì tốt hơn gấp mấy trăm lần. Thế nào, thích chứ?”