Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Hoàng đế ngu ngốc, chỉ lo sủng hạnh yêu phi. Trên dưới triều đình Đông Dữ đều bị mây đen bao phủ. Ai cũng không dám đưa ra ý kiến trái chiều vì sợ rằng người tiếp theo bị rơi đầu chính là mình.
Mấy hôm nay, tâm trạng của Hoàng đế rất tốt.
“Thường Nhi, ít nhiều gì cũng nhờ nàng mà Trẫm mới trở thành quân chủ chân chính.”
“Hoàng thượng nói gì vậy, người vẫn luôn là quân chủ mà.” Nguyễn Tiểu Ly lột quả quýt, cười yêu kiều.
“Không, Trẫm của trước đây căn bản không được coi là quân chủ. Cái gì Trẫm cũng bị quản chế, làm chuyện gì cũng bị đám triều thần đó kìm hãm, chịu bó tay bó chân.” Hoàng đế nhớ đến những chuyện trước đây liền tức giận: “Nhưng hiện tại thì khác, Trẫm muốn làm cái gì thì làm cái đó, vậy mới là quân chủ.”
“Thần thiếp cũng cảm thấy gần đây Hoàng Thượng rất oai phong.”
“À, oai phong trong chuyện kia sao?” Ánh mắt Hoàng đế tỏ vẻ mờ ám.
Cung nữ trong điện nghe thế lập tức đỏ mặt, sau đó nối đuôi nhau lui ra.
Hoàng đế cười, nắm lấy tay Nguyễn Tiểu Ly. Nguyễn Tiểu Ly cười đáp lại: “Hoàng Thượng đừng nóng vội.”
Nói rồi, nàng đưa tay che mắt Hoàng đế, đầu ngón tay lướt qua mũi của hắn.
Hoàng đế tức khắc xụi lơ rồi té ngã trên mặt đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Nguyễn Tiểu Ly lạnh nhạt nhìn Hoàng đế đang hôn mê. Nàng đứng dậy, lấy chén trà bên cạnh đổ lên tay mình rồi rửa sạch, sau đó dùng khăn tay lau khô mỗi ngón tay một cách tỉ mỉ.
Mỗi lần tiếp xúc với Hoàng đế, nàng đều làm như vậy. Nói cho cùng thì nàng vẫn có thói sạch sẽ khi đối mặt với người mà mình không thích, hơn nữa còn là một lão hoàng đế béo hơn mình gấp đôi, vừa ngu ngốc vừa háo sắc.
Tiểu Ác: “Vất vả cho cô rồi.”
“Vẫn ổn.”
Nguyễn Tiểu Ly không phải là người yêu thích sạch sẽ quá mức, nàng chỉ rửa tay vài lần rồi cũng thôi.
Bích Thanh lặng yên nhảy từ cửa sổ vào. Thấy Hoàng đế ngã trên mặt đất, nàng chẳng hề ngạc nhiên chút nào.
“Cô nương, có mật thư.”
Trên tay Bích Thanh cầm một phong thư. Đây là lá thư nàng vừa mới nhận được từ mật thám giao liên khi xuất cung mua sắm. Chủ thượng lại có mệnh lệnh mới.
Nguyễn Tiểu Ly lau sạch nước trên tay, sau đó tiếp nhận bức thư và mở ra đọc.
Nàng khẽ nhíu mày.
Bích Thanh lo lắng: “Cô nương, chủ thượng đưa ra mệnh lệnh gì vậy?”
Nguyễn Tiểu Ly đưa bức thư cho nàng xem, đồng thời nói: “Trong đó viết danh sách người chúng ta cần phải sám sát, đều là các trọng thần nhất đẳng trong triều.”
Bích Thanh: “Nhiệm vụ này…”
Nhiệm vụ này quá khó. Các nàng chỉ là ba nữ tử, cho dù có thể điều phối các gian tế mật thám của Nam Dữ quốc ở kinh thành để trợ giúp các nàng, nhưng nếu muốn giết chết tất cả những người trong bức thư kia thì cũng là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ.
“Không có đường lui.” Nguyễn Tiểu Ly ngồi xuống, nói: “Bích Thanh, đốt lá thư đi. Lát nữa ngươi đến chỗ Bích Ngọc một chuyến, bảo nàng trong khoảng thời gian này hãy thu hút sự chú ý của Hoàng đế.”
“Cô nương, người muốn đi ám sát những đại thần đó sao?” Bích Thanh lo lắng hỏi.
“Các ngươi phụ trách ở hoàng cung là được, mau chóng chơi cho Hoàng đế sụp đổ, còn chuyện ám sát cứ giao cho ta.”
“Cô nương…”
“Các ngươi cảm thấy võ công của các ngươi giỏi hơn ta sao?” Nguyễn Tiểu Ly lạnh nhạt hỏi một câu.
Bích Thanh lập tức á khẩu không trả lời được. Không, võ công của các nàng vốn chẳng bì kịp cô nương.
“Yên tâm đi, ta có người có thể sai khiến ở kinh thành, sẽ không sao đâu.”
Cuối cùng Bích Thanh cũng không nói gì. Nàng bước đến chỗ ngọn nến đốt sạch bức thư, sau đó nhảy ra ngoài từ cửa sổ.
Nguyễn Tiểu Ly kéo lê Hoàng đế đến trên giường, tùy tiện lột y phục của hắn rồi xáo trộn vài cái để tạo hiện trường rối loạn. Sau cùng, nàng ngồi vào bàn trang điểm và lấy ra một cái bình nhỏ.
Nàng cầm chiếc bình nhỏ đến mép giường, đổ thứ chứa trong chiếc bình lên xiêm y của mình.
Chất lỏng sền sệt màu trắng ngà chảy ra, cả căn phòng tràn ngập mùi hương tanh nồng. Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày.
Tiểu Ác cười đến đau bụng: “Cô làm mấy cái này giống như thật sự đã xảy chuyện kia vậy, hahaha.”
Tiểu Ác đã chứng kiến hết thảy những tiểu xảo của Nguyễn Tiểu Ly từ trước đến giờ, dường như đúng là không có gì mà nàng không thể làm được.
“Biết vậy đã đổ muộn chút, mùi của căn phòng này…” Nguyễn Tiểu Ly chun mũi, sau đó cất cái bình đi.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm vẽ dấu vết, vẽ xong thì nhắm mắt lại, đi vào không gian của Tiểu Ác giết thời gian.
…
Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Tiểu Ly đang cẩn thận vạch ra kế hoạch ám sát.
Bên cạnh đó, các nàng cũng tận dụng cơ hội thổi gió bên gối để hãm hại một vài đại thần, mượn tay Hoàng đế diệt trừ dần các mục tiêu cần ám sát.
Ngay lúc Nguyễn Tiểu Ly đang chuẩn bị bắt đầu hành động ám sát thì đột nhiên xuất hiện biến cố.
Quốc sư xuất quan!
Thời gian bế quan mới được ba tháng, vậy mà Nam Vũ Thiên Lê đã xuất quan.
Lần nào Quốc sư đại nhân bế quan cũng phải mất mấy năm, lần này còn chưa được nửa năm đã xuất quan rồi!
Nam Vũ Thiên Lê xuất quan, các đại thần giống như nhìn thấy được hy vọng. Một đám người nhanh chóng mặc y phục chỉnh tề, ngồi xe ngựa xuất phủ, cùng tụ tập trước cửa Thần Điện.
“Lần này Quốc sư đại nhân xuất quan nhanh như vậy thì chắc chắn ngài ấy đã bói được cái gì rồi.”
“Quốc sư đại nhân xuất quan, Đông Dữ chúng ta cứu rồi.”
“Yêu phi lộng hành, nhất định Quốc sư đại nhân sẽ đứng ra bắt yêu phi kia, trả lại yên bình cho Đông Dữ.”
Các đại thần thảo luận sôi nổi trước cửa Thần Điện, lúc nói Nguyễn Quý phi thì thái độ tràn đầy căm phẫn.
…
Trời đã sắp vào đông, cây cối trong viện của nhân Thần Điện đã rụng hết lá, lúc này trông có vẻ trơ trụi.
Cửa phòng mở ra, Nam Vũ Thiên Lê mặc một bộ cẩm y màu trắng bước ra. Mái tóc đen dài của hắn được xõa tùy ý.
Vào khoảnh khắc bước ra kia, trên mặt hắn mang theo một nụ cười nhẹ tựa như đã thông suốt chuyện gì đó, không còn vẻ tâm sự nặng nề như mấy tháng trước nữa.
Sơ Nhất tiến lên bẩm báo: “Chủ tử, có rất nhiều đại thần đang tụ tập bên ngoài Thần Điện. Bọn họ muốn gặp người.”
Nam Vũ Thiên Lê nói: “Bảo bọn họ về hết đi, ngày mai ta sẽ thượng triều.”
Nếu các đại thần đã tụ tập ở đây thì chứng tỏ trong lúc hắn bế quan, Đông Dữ đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng.
Chuyện đó có quan hệ với nàng sao?
Trước tiên nắm rõ tình hình rồi tính tiếp.
“Sơ Nhất, kể lại kỹ càng tỉ mỉ những chuyện đã xảy ra trong ba tháng này cho ta.”
Nam Vũ Thiên Lê cất bước đến thư phòng, Sơ Nhất liền đi theo.
Trong thư phòng chỉ có giọng nói của Sơ Nhất vang lên. Sơ Nhất nói hết những chuyện đã xảy ra trong ba tháng qua thật chi tiết trong một lần.
Lúc Nam Vũ Thiên Lê nghe thấy Hoàng đế không thượng triều, chém giết đại thần thì ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng khi nghe được Nguyễn Quý phi cực kỳ được sủng ái, ngày ngày ở bên Hoàng đế thì vẻ mặt hắn đã thay đổi.
Trong ba tháng bế quan vừa qua, hắn đã nghĩ thông suốt một vài việc.
Hắn đã từng nghĩ mình sẽ không động phàm tâm, trên thế gian sẽ không có nữ tử có thể khiến hắn thích.
Sau đó, hắn cảm thấy nếu thích thì hắn cũng sẽ thích một một nữ tử tốt đẹp, thuần khiết và hồn nhiên.
Sau nữa, hắn chán ghét nữ nhân lỗ mãng và lẳng lơ kia, thế nhưng càng dây dưa lâu thì hắn đã động lòng từ lúc nào mà chính hắn cũng không biết.
Tâm phiền ý loạn trong thời gian dài là vì chuyện gì thì đến bản thân hắn cũng nhìn không ra.
Trong lần này bế quan này, hắn đã cẩn thận suy nghĩ và tự vấn lòng mình.
Chỉ là thích phải một nữ nhân lẳng lơ, thích tiền thích quyền thì có vấn đề gì đâu?
Thích chính là thích.
Sơ Nhất phát hiện Nam Vũ Thiên Lê vậy mà lại cười. Trên tuấn nhan tuyệt mỹ xuất hiện một nụ cười nhẹ. Một nụ cười dịu dàng như thế quả thật đã hù dọa Sơ Nhất.
“…Chủ tử, ba tháng qua đã xảy ra những chuyện đó.”
“Ừ, chuẩn bị xe ngựa, ta muốn vào cung.”
“Chủ tử, người không định tắm gội, thay xiêm y và dùng bữa sao?”
“Lập tức tiến cung.”
Từ trước đến nay, mỗi khi ra cửa, Nam Vũ Thiên Lê đều rất chỉn chu, luôn luôn phải tắm gội thay xiêm y, vậy mà hôm nay cứ trực tiếp tiến cung như thế.