Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 252: Thế giới 6: Ta chính là phản diện




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Nguyễn Tiểu Ly bóp vai cho Hoàng đế, nói chậm rãi: “Theo thần thiếp thì Hoàng thượng không cần tức giận với những đại thần đó, tức giận chỉ tổ hại thân thể mình, không đáng.”

Hoàng đế nghe vậy thì trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Thường Nhi cho rằng sau này Trẫm nên làm thế nào?” Tuy lúc này tâm trạng của Hoàng đế đã tốt lên nhưng hắn vẫn còn khúc mắc.

“Thần thiếp cho rằng Hoàng thượng muốn làm thế nào thì cứ làm như thế ấy. Hoàng thượng là thiên tử, là trời của Đông Dữ, Hoàng thượng nói gì hay làm gì cũng đều đúng.”

Mê hoặc một tên hoàng đế để biến hắn thành hôn quân thì không đơn giản chỉ là khiến hắn làm ra những hành động hoang đường, mà chủ yếu là làm thay đổi tư tưởng của hắn, để hắn chủ động làm ra những chuyện hoang đường.

Tiểu Ác cứ thế nhìn Nguyễn Tiểu Ly dạy hư Hoàng đế, đã thế Hoàng đế còn bày ra dáng vẻ vô cùng sung sướng. Ai mà chẳng thích nghe mấy lời vuốt mông ngựa chứ.

Hoàng đế vui vẻ trở lại, trực tiếp ngủ lại cung Vũ Thường. Tuy rằng hắn không làm gì nhưng hôm sau vẫn ban thưởng rất nhiều đồ vật, hơn nữa còn phái thật nhiều cung nữ đến đây hầu hạ.

Số lượng cung nữ này có thể so sánh ngang với chức Quý phi.

Nguyễn Tiểu Ly bây giờ chỉ là một phi tử đã bị phế vậy mà có được vinh dự như thế. Lúc biết tin, những người khác đã ghen ghét muốn chết.

Lệ phi lập tức viết thư cho ca ca của mình, nhờ ca ca dâng tấu chương lên Hoàng đế.

Việc này quá không hợp lễ nghĩa rồi.

Vào thu, băng khối trong Ngự Thư Phòng đã được bỏ đi, Hoàng đế đang ngồi trước án thư phê tấu chương.

“Hoàng thượng, người của Thần Điện tới, nói rằng có chuyện muốn bẩm báo.” Từ công công thông báo.

Thần Điện!

Nghe hai chữ này, Hoàng đế nào dám chậm trễ.

“Mau mời vào.”

Sơ Nhất trong bộ cẩm y đen tuyền bước vào Ngự Thư Phòng, hành lễ với Hoàng đế: “Hoàng thượng, Quốc sư đại nhân đã bảo thuộc hạ đi điều tra một vài thứ, dặn là tra xong thì dâng lên cho Hoàng thượng.”

Sơ Nhất cầm trên tay một cuốn sổ nhỏ, Hoàng thượng đưa tay tiếp nhận.

Sơ Nhất: “Quốc sư đại nhân nói rằng sau khi xem thứ này rồi thì xin Hoàng thượng hãy nghiêm xử.”

“Trẫm biết rồi.”

Sơ Nhất rời đi.

Hoàng đế mở quyển sổ trên tay ra đọc cẩn thận. Mới nhìn vào hàng chữ đầu tiên, sắc mặt của hắn lập tức đại biến.

Đến khi đọc hết tất cả nội dung bên trong quyển sổ, sắc mặt của Hoàng đế lúc này đã rất xấu, gân xanh trên trán cũng thi nhau nổi lên.

Từ công công thấy tình hình không ổn bèn lên tiếng: “Hoàng thượng, này…”

“Trẫm có một Đô đốc quá giỏi!” Hoàng đế tức giận gầm lên, trực tiếp đưa tay xô hết đồ vật trên án thư xuống đất.

Nghiên mực làm bằng hắc thạch đập xuống nền đất và phát ra một tiếng vang lớn.

Từ công công hoảng sợ quỳ mọp xuống, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Nhìn phản ứng của Hoàng thượng thế này, chắc là đề môn Đô đốc đã làm chuyện gì rồi. Đề môn Đô đốc đã đắc tội Quốc sư đại nhân ư? Không biết rốt cuộc trong quyển sổ đó viết cái gì.

Không lâu sau, Lệ phi còn mang điểm tâm đến Ngự Thư Phòng. Tiếp theo, người bên ngoài chỉ nghe thấy âm thanh nổi trận lôi đình của Hoàng thượng và tiếng khóc của Lệ phi ở bên trong. Một lát sau, Lệ phi đã bị lôi ra. Hơn nữa, rất nhanh sau đó Hoàng thượng đã hạ chỉ phế Lệ phi và ban chết.

Tội danh của nàng lại vậy mà lại là mưu hại hoàng tự và phi tần hậu cung. Mỗi một việc đều có chứng cứ vô cùng xác thực, Lệ phi hoàn toàn không có cơ hội để giảo biện.

Nhìn những chứng cứ rành rành ấy, không ít người đã bị kinh sợ.

Bề ngoài chỉ biết Lệ phi kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng không ngờ nữ nhân này lại có tâm địa ác độc, hại chết bao nhiêu mạng người như thế.

Muội muội bị ban chết, huynh trưởng của Lệ phi là đề môn Đô đốc đã đến quỳ trước Ngự Thư Phòng để cầu xin.

Nhưng hắn vừa mới quỳ xuống, vẫn chưa nói hết lời thì đã bị Cấm vệ quân bắt lấy.

Đêm đó, Phủ Đô Đốc đã bị lục soát.

Đến lúc này, văn võ bá quan trong triều mới biết được đề môn Đô đốc đã giết hại nhiều bá tánh vô tội, bắt nhiều khất cái trên đường để đem đi mua vui cho một nhóm quý tộc,  lại còn nhiều lần tham ô, ngấm ngầm giao dịch với chợ đen.

Từng tội trong số đó đều là tử tội.

Chuyện quan lại giết hại bá tánh, bắt sống người để mua vui cho người niềm đã dấy lên nỗi căm phẫn trong lòng dân chúng.

Ngày đề môn Đô đốc bị chém đầu, tất cả bá tánh trong thành đều tới xem. Khoảnh khắc đầu hắn rơi xuống, hầu hết bá tánh vây xem đều trầm trồ khen ngợi và vỗ tay tán thưởng.

Nguyễn Tiểu Ly biết được tin này thì chỉ cười nhạt.

Bích Thanh nói: “Loại người này đáng chết.”

“Bích Thanh, tin tức phía chủ thượng đã truyền tới chưa?”

Dựa theo cốt truyện gốc, quốc chủ của Nam Dữ sẽ mật thư tới, yêu cầu Nguyễn Vũ Thường ám sát các đại thần quan trọng của Đông Dữ.

Hoàng đế ngu ngốc, trọng thần thì bị ám sát.

Nàng sẽ hạ độc trong canh của Hoàng đế. Với một lượng thuốc ít, ngân châm sẽ kiểm tra không ra. Qua mấy tháng sau, thân thể của Hoàng đế sẽ không thể chịu được nữa, các hoàng tử sẽ bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Một khi Đông Dữ loạn lạc, nhiệm vụ của nàng cũng sẽ hoàn thành. Sau đó, nàng sẽ dẫn Bích Ngọc và Bích Thanh rời đi.

Những chuyện còn lại là việc của các nhân vật tai to mặt lớn của Nam Dữ.

Bích Thanh: “Sáng mai nô tỳ sẽ xuất cung mua sắm, nhân tiện sẽ xem xem có mật thư hay không.”

“Ừ.”

“Cô nương, chỉ cần Hoàng đế qua đêm ở chỗ của Bích Ngọc thì nàng ấy sẽ chuẩn bị thức ăn. Không đến vài tháng, thân thể của Hoàng đế sẽ xảy ra vấn đề.”

“Ừ, ngươi bảo Bích Ngọc khống chế lượng thuốc ở mức nhỏ một chút, đừng để bị phát hiện.”

Tiểu Ác nhìn điểm tích lũy nhảy lên, nói: “Hạ nhiều thuốc một chút cũng không sao, không phải độc nào trên thế gian cũng làm trâm bạc đổi màu.”

“Từ từ thôi, ta không thiếu một chút thời gian như vậy.” Nguyễn Tiểu Ly rất hưởng thụ quá trình làm nhiệm vụ.

Quốc sư bế quan, trên triều đình không còn ai có thể áp chế Hoàng đế.

Mỗi ngày, Hoàng đế đều lâm triều muộn, thậm chí có hôm còn chẳng tới.

Các đại thần tức muốn hộc máu, một lần nữa cùng dâng tấu chương nhưng lại bị một chữ cũng chưa được phê mà đã trả ngược về.

Có đại thần đề cập đến chuyện này ở trên triều nhưng đã lập tức bị giáng chức.

Càng quá đáng hơn chính là Hoàng đế vậy mà đã phong phế phi Nguyễn Mỹ nhân lên làm Quý phi, trực tiếp nhảy cấp, còn phong cho Ngọc Quý nhân thành Phi.

Có người điều tra kỹ lưỡng thì phát hiện Ngọc Phi vậy mà đã từng hầu hạ Nguyễn Mỹ… không, hiện tại nên kêu là Nguyễn Quý phi.

Hai nữ tử đó vừa nhìn đã biết là một phe.

“Hoàng thượng, hai nàng ta đều đến từ Nam Dữ, hiện tại lại nhiễu loạn triều cương, xin Hoàng thượng hãy xử tử các nàng!”

Hoàng đế hiện tại hoàn toàn không thèm để các đại thần vào mắt, hắn chỉ biết hắn là thiên tử, hắn làm cái gì cũng đúng.

“Hừ, hẹp hòi! Nam Dữ có lòng nghị hòa với chúng ta, các ngươi lại nghĩ xấu cho người mà Nam Dữ đưa tới. Nếu Nam Dữ biết chuyện này, lại khơi mào chiến sự của hai nước thì các ngươi chính là tội nhân!”

“Hoàng thượng, hiện tại người đã mê muội quá rồi! Người biết mình đang nói gì và làm gì không?” Một đại thần cao tuổi nói một cách vô cùng đau đớn.

Kết quả là ông đã bị Hoàng đế cách chức để cáo lão hồi hương ngay lập tức.

Chuyện Nguyễn Mỹ nhân thăng lên thành Nguyễn Quý phi bị không ít người phản đối, mỗi ngày thượng triều đều là một ngày nghị luận sôi nổi.

Cuối cùng là không nghị luận nữa, bởi vì… Hoàng đế đã thẳng tay chém đầu một quan viên chống đối hắn ngay trên triều.

Nhìn máu bắn đầy đất, ai còn dám nói nữa?

Hậu cung.

Trong cung điện được bố trí cực kỳ xa hoa, Nguyễn Tiểu Ly nghe xong chuyện triều chính hôm nay thì khóe miệng chỉ câu lên một nụ cười nhẹ.

Tiểu Ác: “A, chết người rồi, sau này còn phải chết không ít người nha. Tiểu Ly, chột dạ không?”

“Không chột dạ.”

“Vì sao?”

“Ta chính là phản diện, ta chột dạ cái gì?”

Ở một triều đại bất ổn thì nhất định sẽ có rất nhiều người phải chết. Từ miệng Tiểu Ác, Nguyễn Tiểu Ly đã biết Nam Dữ sẽ thâu tóm được Đông Dữ, thống nhất thiên hạ và mở ra thời kỳ thái bình mới.