Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 237: Thế giới 6: Quốc sư xông vào tẩm điện




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Chin

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Bích Thanh lại đi vào: “Nương nương, Hoàng thượng đã tỉnh chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Công công chưởng sự đang ở bên ngoài thúc giục Hoàng thượng lâm triều. Ngài ấy hỏi có thể nhờ nương nương đánh thức Hoàng thượng được hay không.”

Bích Ngọc cũng đi vào. Cả Bích Thanh và Bích Ngọc đều biết Nguyễn Vũ Thường đến Đông Dữ để làm gì. Các nàng chỉ cần phụ trách hỗ trợ cho Nguyễn Vũ Thường là được.

Nguyễn Tiểu Ly lười biếng gọi Hoàng đế: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, nên dậy lâm triều rồi.”

Hoàng đế đang mơ màng sắp tỉnh thì Nguyễn Tiểu Ly giơ tay lắc nhẹ lục lạc. Hắn lập tức cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, sau đó nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm qua.

Hoàng đế vẫn còn buồn ngủ, ánh mắt mông lung, gọi: “Ái phi.”

“Hoàng thượng, công công đang chờ người dậy lâm triều.”

Hoàng thượng vẫn chưa ngủ đủ nên vô cùng mệt mỏi, hoàn toàn không muốn dậy. Hắn nói: “Ra ngoài nói hắn chờ một lát", sau đó quay sang Nguyễn Tiểu Ly, “Đêm qua ái phi đã vất vả rồi, nàng hãy nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Bích Thanh và Bích Ngọc nghe vậy  liền lui ra.

Đại thái giám hỏi: “Hoàng thượng đã dậy chưa?”

Bích Thanh: “Đã dậy rồi, nhưng Hoàng thượng kêu công công chờ một lát.”

“Còn phải chờ bao lâu nữa? Hiện tại đã đến giờ lâm triều rồi. Các đại thần đều đã đứng chờ trước điện.” Đây là lần đầu tiên Đại thái giám gặp chuyện như vậy, hắn lúc này chẳng khác gì kiến bò trên chảo nóng.

Nếu không phải ở trong điện còn các cung nữ khác thì Đại thái giám đã cho rằng Hoàng thượng xảy ra chuyện gì rồi nên mới không dậy được.

Trước đại điện, tất cả các đại thần đều đã đến đông đủ, chỉ có mỗi Hoàng thượng vẫn chậm chạp chưa tới. Nam Vũ Thiên Lê đã tiến cung từ sớm. Trên triều, ngoại trừ Hoàng thượng được ngồi ghế dựa ra thì hắn cũng là một ngoại lệ.

Trong đại điện, Nam Vũ Thiên Lê đang ngồi ngay ngắn trên ghế bạch ngọc và nhắm mắt dưỡng thần. Nếu ai đó để ý kĩ sẽ phát hiện hôm nay sắc mặt của Quốc sư đại nhân không được tốt lắm.

Hoàng đế mãi vẫn chưa tới, các đại thần bắt đầu nhỏ giọng bàn luận. Nam Vũ Thiên Lê mở mắt, lên tiếng: “Vì sao Hoàng thượng còn chưa tới?”

Thái giám: “Công công chưởng sự đã đi thỉnh…”

Thái giám vô cùng chột dạ và khiếp đảm. Uy áp của Quốc sư đại nhân khiến hắn không thở nổi.

Thừa tướng mở miệng: “Hình như Hoàng thượng qua đêm ở cung của Nguyễn Mỹ nhân. Đây là ngày đầu tiên ở chỗ của nàng ta mà Hoàng thượng đã chậm trễ chuyện lâm triều rồi, hừ.”

Ý của Thừa tướng đã quá rõ ràng.

Có Thừa tướng mở đầu, các đại thần khác tiếp tục bàn luận.

“Chuyện Hoàng thượng lâm triều chậm trễ không tránh khỏi có liên quan tới nàng. Thân là hậu phi sao có thể dám lôi kéo Hoàng thượng.”

“Hoàng thượng không phải là người hồ đồ, trước kia chưa bao giờ phát sinh chuyện này, hừ.”

“…”

Ánh mắt Nam Vũ Thiên Lê lạnh nhạt nhìn xuống đám đại thần. Các đại thần lập tức im bặt, cả đại điện mới vừa rồi còn ồn ào huyên náo vậy mà giờ đã yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nam Vũ Thiên Lê không nói một lời nào, đứng lên rời đi.

Chờ hắn đi xa, những đại thần kia mới dám tiếp tục nói chuyện.

“Quốc sư đại nhân tức giận sao?”

“Ngay từ lúc vào cung, dường như Quốc sư đại nhân đã bắt đầu tức giận, các người không phát hiện ra sao?”

“Có phải Quốc sư đại nhân đi thỉnh Hoàng thượng không?”

“Ta đoán là vậy.”



Bên ngoài cung, Đại thái giám đi tới đi lui như kiến bò trên chảo nóng, lòng nóng như lửa đốt nhưng lại không dám kêu người đi vào thúc giục nữa vì sợ sẽ khiến Hoàng thượng bực bội, có khi sẽ trực tiếp chém bay cái đầu này.

Nhưng nếu Hoàng thượng cứ mãi không thượng triều thế này thì e là cái đầu của hắn cũng có khả năng không giữ được…

Không phải đã nói là chờ một lát sao? Vậy sao Hoàng thượng vẫn còn ở trong cung của Nguyễn Mỹ nhân chứ?

Bên ngoài thì lo lắng, còn bên trong lại là một khung cảnh tình chàng ý thiếp. Nguyễn Mỹ nhân đang chậm rãi giúp Hoàng thượng mặc y phục.

Trong lúc Đại thái giám đang sốt ruột thì đã nhìn thấy một nam tử mặc bạch y từ xa đi tới. Thấy rõ người tới là ai, hắn nhanh chóng quỳ xuống: “Bái kiến Quốc sư đại nhân.”

Nam Vũ Thiên Lê dùng vẻ mặt lãnh đạm hỏi: “Ừ, Hoàng thượng còn ở bên trong sao?”

Đại thái giám đã đoán được Quốc sư đại nhân tới đây để tìm người. Hiển nhiên Quốc sư đại nhân đang rất tức giận. Lần này Hoàng Thượng quá phóng túng rồi.

Đại thái giám: “Bẩm… bẩm Quốc sư đại nhân, Hoàng thượng còn ở bên trong.”

Nam Vũ Thiên Lê nhíu mày, vung tay áo, cửa đại điện trực tiếp bị một ngọn gió đẩy ra.

Bích Thanh và Bích Ngọc giật nảy mình. Ngay khi các nàng nhìn thấy Nam Vũ Thiên Lê thì lập tức quỳ xuống: “Quốc sư đại nhân, hiện tại ngài không thể vào. Hoàng thượng và nương nương đang thay y phục.”

Nam Vũ Thiên Lê không để ý đến hai người, sải từng bước dài đi thẳng vào nội điện. Hắn vén thật mạnh tấm màn lên rồi đi nhanh vào tẩm điện. Đập vào mắt hắn là hình ảnh Nguyễn Vũ Thường đang giúp Hoàng đế mặc triều phục, còn Hoàng đế thì đang vuốt ve mu bàn tay của nàng.

Lúc này, Hoàng đế đã mặc y phục chỉnh tề nhưng Nguyễn Vũ Thường vẫn còn mặc áo ngủ lỏng lẻo, để lộ cả cái cổ thiên nga trắng nõn, trên đó còn điểm vài dấu vết hoan ái đỏ hồng vừa nhìn là hiểu ngay.

Trong nháy mắt, khí huyết của Nam Vũ Thiên Lê lại dâng trào khiến cho ngực hắn lại đau thắt từng cơn. Vì tối hôm qua hắn không điều tức nên hôm nay thân thể của hắn vẫn luôn trong trạng thái không khỏe.

Hoàng đế hoảng sợ: “Quốc sư đại nhân, sao Quốc sư vào đây được?”

Hoàng đế nghĩ đến thời gian hiện tại thì tức khắc cảm thấy chột dạ, nhanh chóng rút bàn tay đang vuốt ve tay của Nguyễn Tiểu Ly lại, thân người đứng thẳng tắp giống như môn sinh đang sợ hãi lão sư của mình.

Nguyễn Tiểu Ly lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng tránh ở sau lưng Hoàng đế: “Hoàng thượng, người xem Quốc sư đại nhân sao có thể xông vào đây như vậy chứ? Thần thiếp còn chưa mặc y phục mà.”

Nguyễn Tiểu Ly nũng nịu nói, tiếp đó nhanh tay chớp lấy một chiếc áo choàng ở bên cạnh rồi che kín thân thể mình. Nam Vũ Thiên Lê nhìn hành động của nàng lại nghĩ đến chuyện chính nàng đã từng hận không thể cởi hết trước mặt hắn…

“Hoàng thượng, ngài còn nhớ bây giờ là giờ nào không?” Nam Vũ Thiên Lê nhíu mày hỏi. Chỉ cần Hoàng đế làm sai điều gì, Quốc sư sẽ có quyền răn dạy.

Ánh mắt lãnh đạm của Nam Vũ Thiên Lê khiến Hoàng đế không khống chế được mà đánh run một cái.

“Sớm… đã đến giờ lâm triều.”

“Nếu Hoàng thượng đã nhớ rõ thì nhanh đi thượng triều đi.”

“Được, được, được. Quốc sư đại nhân nói phải, Trẫm sẽ thượng triều ngay.”

Hoàng đế cho rằng sẽ bị Quốc sư răn dạy một trận, thế nhưng lại nghe được Nam Vũ Thiên Lê kêu hắn lâm triều, Hoàng đế tức khắc nhân cơ hội chạy lấy người.

Sau khi Hoàng đế đi rồi, cả tẩm điện cũng chỉ còn lại Nam Vũ Thiên Lê và Nguyễn Tiểu Ly.

Nguyễn Tiểu Ly kéo áo choàng, vươn tay che lại miệng mình rồi nhẹ nhàng ngáp một cái. Cánh tay gầy yếu trắng nõn thò ra từ trong áo choàng, trên đó còn có vài dấu hôn. Trên mặt đất còn có chiếc váy sa mỏng bị xé rách, có thể thấy được đêm qua điên cuồng như thế nào.

Đáy lòng Nam Vũ Thiên Lê không áp chế được cơn tức giận, còn lý do vì sao tức giận thì hắn mặc kệ!

“Nguyễn Vũ Thường!”

“Quốc sư đại nhân, thần thiếp ở đây, ngài không cần gọi lớn như vậy đâu.”

Nàng đã từng mỗi lần mở miệng là õng ẹo xưng một tiếng “nô gia” hai tiếng “nô gia”, hiện giờ lại dùng giọng điệu lười biếng tự xưng là “thần thiếp”. Đúng là tiếp nhận thân phận mới của mình rất nhanh.

“Nguyễn Vũ Thường mê hoặc Hoàng thượng, làm chậm trễ việc lâm triều. Ngươi có biết tội chưa?”

Nguyễn Tiểu Ly quỳ xuống đất: “Oan uổng quá! Thần thiếp không dám làm chậm trễ Hoàng thượng lâm triều. Thần thiếp vẫn luôn khuyên Hoàng thượng chú ý thời gian, nhưng Hoàng thượng lại...” Nói đến đây, mặt nàng lập tức đỏ lên.

Nam Vũ Thiên Lê sao có thể không hiểu ẩn ý bỏ ngỏ phía sau. Hắn nhìn bộ dáng được sủng ái của nàng mà trong lòng sinh ra bực bội.