Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 228: Thế giới 6. Nàng yêu đẹp thích thơm




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Saya

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

“Chải một ít tóc mái xuống che khuất chỗ này cho ta.” Nguyễn Tiểu Ly dặn dò thị nữ.

Thị nữ đã sớm phát hiện ra vết bầm kia. Không biết cô nương bị thương từ khi nào.

“Cô nương, nhiệm vụ đến Đông Dữ của chúng ta rất quan trọng, xin cô nương hãy tự bảo vệ tốt bản thân.”

Nhiệm vụ của các nàng là nghe theo mệnh lệnh của cô nương. Nguyễn cô nương là tâm phúc của các nàng, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì.

Nguyễn Tiểu Ly lạnh nhạt đáp: “Ta biết rồi.”

Đã tiếp nhận thân thể này được một thời gian, nàng có thể cảm nhận được một chút cảm xúc của nó và cả một vài ký ức.

Khi nguyên chủ còn nhỏ thế mà đã từng sống ở Đông Dữ quốc. Phụ mẫu của nàng đều là ăn mày. Nàng lưu lạc đầu đường xó chợ từ nhỏ, bởi vì xinh đẹp nên bị người ta lừa bán vào thanh lâu.

Do tuổi nhỏ chưa thể tiếp khách nên nàng đã bị xem như nha hoàn, mỗi ngày còn bị tú bà dạy dỗ phải làm thế nào để hầu hạ nam nhân, thường xuyên bị đánh đập, chửi rủa.

Cũng may nguyên chủ là một nha đầu thông minh, vào năm bảy tuổi đã trốn ra khỏi thanh lâu, một lần nữa trở thành tiểu ăn mày.

Nàng cố tình biến bản thân thành bộ dạng vô cùng bẩn thỉu, toàn thân bốc mùi, mặc y phục chắp vá đen sì, bởi như thế sẽ không có ai chú ý đến nàng.

Những tiểu hài tử của Đông Dữ quốc nhìn thấy nàng trên đường sẽ lấy đá ném nàng, còn cười hì hì mắng: “Tên ăn mày xấu xí! Tên ăn mày xấu xí! Người quái dị! Người quái dị!”

Mạng của nàng cũng thật lớn, dù lang thang đầu đường xó chợ, không có nổi một bữa cơm no nhưng vẫn không ngừng cố gắng để sống sót, và đi đến được Nam Dữ quốc, hơn nữa còn gặp được một tổ chức thần bí tại Nam Dữ quốc. Đó là nơi mà hoàng thất Nam Dữ bồi dưỡng sát thủ và mật thám.

Dù là nơi nào thì đều vô cùng tàn nhẫn. Ở đây mỗi ngày đều có người chết đi, thế nhưng nàng lại được ăn, được mặc, cũng có thể sử dụng năng lực của bản thân để đạt được sự tôn trọng.

Nàng ghét Đông Dữ quốc, ghét dân chúng của Đông Dữ quốc, ghét tất cả mọi thứ của Đông Dữ quốc.

Khi biết nhiệm vụ lần này là mê hoặc Hoàng đế Đông Dữ, hủy hoại Đông Dữ, nàng đã rất phấn khích và vui mừng.

Tiểu Ác: “Đây chính là cảm xúc trong lòng cô và lý do vì sao cô lại muốn đi gây họa cho Đông Dữ. Hết thảy mọi việc xảy ra khi còn bé đều khiến cô căm hận tất cả thuộc về Đông Dữ quốc.”

Nguyễn Tiểu Ly: “Thì ra là vì những chuyện này nên nguyên chủ mới ghét bẩn, thích làm cho mình thơm tho và cực yêu cái đẹp.”

Thời thơ ấu dơ bẩn, hôi hám, bị chửi là người quái dị, bị người bắt nạt đã để lại cho nàng rất nhiều bóng ma tâm lý.

“Cô nương xem che như vậy đã được chưa?”

Lời nói của thị nữ đã cắt ngang mạch suy nghĩ của Nguyễn Tiểu Ly. Nàng nhìn mình trong gương đồng, trên trán rủ xuống một vài sợi tóc có thể miễn cưỡng che khuất một mảng bầm xanh kia.

Nếu lấy thêm tóc nữa thì nhìn sẽ không đẹp, che loáng thoáng như vậy khi vô tình để lộ ra thì còn có thể gợi lên cho người ta một tia đau lòng.

“Ừ, cứ như vậy đi.”

Nàng dùng xong bữa sáng trong phòng rồi mới đi ra ngoài.

Vừa đi ra khỏi cửa, nàng đã nhìn thấy Nam Vũ Thiên Lê mặc bạch y đang đứng cách đó không xa, đi theo phía sau hắn là mấy người thị vệ.

Trên mặt Nguyễn Tiểu Ly nở một nụ cười rạng rỡ. Nàng dùng ánh mắt ai oán nhìn hắn từ xa, tiện tay phất nhẹ tóc mái trên trán mình một cái giống như đang muốn nói: Nhìn đi, đều là do Quốc sư đại nhân ngài không hiểu phong tình làm trán của nô gia bầm tím cả lên rồi, xuống tay không biết nặng nhẹ.

Giác quan của Nam Vũ Thiên Lê vốn dĩ nhạy bén, vì thế đương nhiên hành động làm ra vẻ của Nguyễn Tiểu Ly cũng bị hắn nhìn thấy. Trong mắt của Nam Vũ Thiên Lê lộ ra vẻ ghét bỏ, hắn đi nhanh hơn, bước thẳng lên xe ngựa của mình.

Tiểu Ác trong không gian cười nghiêng ngả: “Hahaha, quả thật nam chính bây giờ tránh cô như tránh tà vậy, không thể đụng vào thì chẳng phải còn cách chạy trốn sao? Xem ra hắn thật sự ghét cô rồi.”

Bất kể thế nào nàng cũng là người do Nam Dữ quốc đưa tới, cho dù Nam Vũ Thiên Lê không thích nàng thì cũng không thể dùng một tát đập chết nàng được.

Dứt khoát tránh đi, không để cho nữ nhân điên này tiếp cận là xong.

Nguyễn Tiểu Ly lên xe ngựa, nhún nhún vai: “Ta đáng sợ đến vậy sao?”

Tiểu Ác: “Đối với nam nhân khác mà nói thì cô chính là tiểu yêu tinh câu hồn đoạt phách người ta, còn đối với hắn thì cô cũng là tiểu yêu tinh, có điều là yêu tinh ăn thịt người.”

Nam chính là kiểu nam nhân giữ mình trong sạch, đương nhiên sẽ không thích Nguyễn Tiểu Ly về mặt này.

Tiểu Ác hứng thú nói: “Tiểu Ly, dù sao cũng chưa tới hoàng đô, nhiệm vụ phản diện của cô còn chưa đến lúc thực hiện, dọc đường này cô cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, chẳng bằng cô đi làm nam chính ghê tởm đi, triệt để bóp nát tình yêu của nam chính đối với cô từ trong trứng nước, để nó không nảy mầm được luôn~”

“Ta thấy chuyện đêm qua đã đủ rồi, không cần phải tiếp tục đâu.” Nguyễn Tiểu Ly tỏ vẻ không đồng ý.

Tiểu Ác: “Không đủ, cái loại chuyện này cho dù cô có nỗ lực nhiều hơn thì cũng không vấn đề gì, cứ làm là được rồi. Giết chết khả năng hắn đi lệch hướng. Đừng hòng lệch, lo mà thích công chúa thanh thuần của hắn đi.”

“Tiểu Ác, ta thấy vẫn nên bỏ thì hơn, để lại ấn tượng xấu là đủ rồi, thật đó.”

“Cô đó, quá lười! Nguyễn Tiểu Ly, nhanh cút dậy, cho ta thấy thế nào là làm nam chính buồn nôn mau.” Tiểu Ác xách động.

Ký chủ quá lười biếng, những lúc thế này mới thể hiện được tầm quan trọng của một hệ thống như nó.

Nguyễn Tiểu Ly bất đắc dĩ. Ai, để cho nàng yên ổn chờ đợi nhiệm vụ đến không tốt sao? Thật là lắm chuyện.

“Bích Thanh, đốt huân hương trên xe ngựa cho ta.”

Thị nữ Bích Thanh đang chuẩn bị rời khỏi xe ngựa nghe vậy liền có chút kinh ngạc: “Không phải mấy ngày trước cô nương không thích mùi hương quá nồng sao? Sao hôm nay lại muốn đốt lên?”

“Đừng hỏi những thứ không nên hỏi.” Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày, lạnh nhạt nói.

Bích Thanh cúi thấp đầu: “Vâng, nô tì lập tức đốt chút huân hương cho cô nương.”

Sau khi biết quá khứ của nguyên chủ, Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy việc đốt huân hương cũng xem như là an ủi cho thân thể này.

Trong lòng của Nguyễn Tiểu Ly không muốn đi gây chuyện với nam chính nhưng Tiểu Ác cứ không ngừng lải nhải trong đầu nàng, cuối cùng Nguyễn Tiểu Ly đành phải khuất phục.

Tiểu Ác: “Quãng đường còn lại phải mất ít nhất nửa tháng, cô hãy nắm chắc thời gian khiến hắn buồn nôn thêm mấy lần nữa đi.”

Vì vậy, trưa hôm đó, lúc dừng ở trạm dịch để nghỉ ngơi và dùng cơm trưa, Nguyễn Tiểu Ly nhanh chân đuổi theo Nam Vũ Thiên Lê: “Quốc sư đại nhân.”

Nam Vũ Thiên Lê xoay người lại, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”

“Thời gian qua, Quốc sư đại nhân vì lo lắng cho thân thể của nô gia mà để đội ngũ đi rất chậm, tất nhiên đã làm trễ nãi rất nhiều chuyện của ngài. Nô gia không biết làm sao để cảm tạ, vậy nên nô gia muốn đứng một bên hầu hạ ngài dùng bữa và trò chuyện với ngài để biểu đạt tấm lòng nhỏ bé này.”

Thị vệ sau lưng Nam Vũ Thiên Lê co giật khóe miệng. Dường như Vũ Thường cô nương đã có chút hiểu lầm rồi. Mỗi khi xuất hành đi tới bất kỳ nơi nào, Quốc sư cũng đều thích thong thả và yên tĩnh, không phải là vì quan tâm ngươi đâu…

Nam Vũ Thiên Lê biết rõ Nguyễn Vũ Thường đang tính toán điều gì. Hắn lạnh lùng từ chối: “Không cần, lúc ta dùng bữa không thích người khác quấy rầy.”

Bị từ chối, Nguyễn Tiểu Ly cúi thấp đầu, đôi mắt câu hồn đoạt phách ngay lúc này tràn đầy mất mát.

Một đại mỹ nhân trưng ra vẻ mặt như vậy, nếu đổi lại là người khác thì sẽ hận không thể ôm người ta vào ngực mà yêu thương. Thế nhưng Nam Vũ Thiên Lê lại trực tiếp làm lơ, cứ thế cất bước đi tới nhã gian dùng bữa.

Hắn vừa đi, Nguyễn Tiểu Ly liền vui vẻ.

“Tiểu Ác, không phải ta không muốn làm yêu tinh mà là hắn không cho ta cơ hội. Được rồi, ta cũng phải đi ăn cơm đây.”

Tiểu Ác che mặt, nó không muốn nhìn bộ dạng đắc ý của Nguyễn Tiểu Ly.