Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 227: Thế giới 6. Hãy để nô gia sưởi ấm thân thể cho Quốc sư đại nhân




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Saya

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Một người một hệ thống đã thảo luận xong đối sách cho thế giới này.

Nhất định phải làm nhiệm vụ phản diện thật tốt, thật nghiêm túc. Vì để không xuất hiện tình huống nam chính thích mình, Nguyễn Tiểu Ly cần phải làm mọi cách khiến nam chính ghét nàng. Nam chính ghét dạng nữ nhân gì thì nàng sẽ trở thành dạng nữ nhân đó.

Thật ra bản thân Nguyễn Vũ Thường đã là kiểu người mà Nam Vũ Thiên Lê chán ghét rồi.

Nguyễn Tiểu Ly sẽ phát huy bản tính phóng đãng và lẳng lơ này nhiều hơn nữa, đảm bảo từ nay về sau mỗi lần Nam Vũ Thiên Lê nhìn thấy nàng là sẽ buồn nôn.

Thích ư? Đó là chuyện không thể.

Tiểu Ác cảm thấy ý tưởng này đặc biệt vẹn toàn: “Rất tốt, dựa theo kế hoạch này, nam chính chắc chắn sẽ không thích cô, cũng sẽ không ngăn cản cô gả cho Hoàng đế.”

Nguyễn Tiểu Ly khẽ gật đầu: “Ừ.”

Nàng cũng cảm thấy như vậy.

Tiểu Ác: “Phù, chẳng biết thể chất của cô là gì nữa. Trước kia ta đưa ký chủ đi làm nhiệm vụ chưa bao giờ phải suy xét đến chuyện nam chính sẽ thích ký chủ cả, chỉ cần yên ổn làm nhiệm vụ là xong rồi. Từ nay về sau, mỗi thế giới chúng ta phải làm thêm một việc nữa là đề phòng bị nam chính thích.”

Nguyễn Tiểu Ly mỉm cười: “Càng khó khăn thì càng thú vị, ta rất thích cuộc sống thú vị như vậy.”

Ngăn cản nam chính thích mình cũng được, nếu thành công thì sẽ thiếu đi một người cản trở nàng làm phản diện. Kể cả thất bại thì cũng chẳng sao, nàng vẫn có thể tìm một con đường khác để hoàn thành nhiệm vụ, tiện thể còn có thể trải nghiệm tình cảm một chút.

Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy những lần mình động tình cũng không tệ lắm, chỉ như vậy nàng mới có cảm giác mình là con người, một người còn đang sống sờ sờ…

Trong không gian, Tiểu Ác nhíu mày, nó hoàn toàn có thể nhìn trộm được nội tâm của Nguyễn Tiểu Ly. Chỉ cần nàng không lưu luyến quá mức cho phép thì Tiểu Ác sẽ không can thiệp vào những việc này.

Tiểu Ác: “Hiện tại nam chính đang rất yếu, ta cảm thấy cô có thể đi quyến rũ hắn. Lần trước cô phóng đãng quyến rũ hắn, hắn tất đã chán ghét cô rồi, huống chi giờ là lúc hắn đang suy yếu nữa. Lúc này cô đi chọc hắn, khác nào càng làm hắn ghét gấp bội.”

Nguyễn Tiểu Ly đang cởi xiêm y chuẩn bị đi tắm, sau khi nghe thấy yêu cầu thì lập tức trì độn: “Ta muốn ngâm mình, nước ấm của ta đã chuẩn bị xong cả rồi.”

“Cô lười thì có! Ngâm mình có quan trọng bằng nhiệm vụ không!?”

​​​​Trong đầu đều là âm thanh non nớt tức giận của Tiểu Ác, Nguyễn Tiểu Ly vươn tay vỗ vỗ đầu: “Tiểu Ác, ngươi đừng la lối nữa, đầu của ta muốn nổ tung rồi.”

“Đừng nhiều lời, đi chọc tức nam chính cho ta! Đừng để ta nhìn thấy cảnh nam chính thích cô nữa, hừ!” Tiểu Ác xù lông.

​​​​​​Nguyễn Tiểu Ly cười khẽ, nàng không khoác lại lớp y phục vừa cởi mà cứ thế mặc trung y đi ra ngoài.

Nam Vũ Thiên Lê ở phòng thượng hạng phía nam, cách nơi này không xa lắm. Nguyễn Tiểu Ly uốn éo cơ thể, mang theo chiếc lục lạc trên chân đi đến trước cửa.

“Quốc sư đại nhân?” Một tiếng gọi du dương muôn vàn vang lên.

Nam Vũ Thiên Lê đang đả tọa trong phòng. Hắn vừa mới thổ huyết, tâm thần bất ổn, toàn thân đau nhức nên phải phong bế tất cả giác quan để đả tọa điều tức.

“Quốc sư đại nhân?”

Tiểu Ác: “Đừng kêu nữa, trực tiếp vào đi. Cô cứ đứng trước cửa thế này sẽ có người đến đấy.”

Nguyễn Tiểu Ly: “…”

Hệ thống, ngươi cứ đơn giản thô bạo như vậy sao?

Bàn tay không xương mềm mại đẩy cửa ra, cánh cửa căn bản không hề bị khóa. Nàng vừa bước vào trong phòng đã nhìn thấy vết máu trên sàn nhà.

Quả nhiên đúng như lời Tiểu Ác nói.

Nguyễn Tiểu Ly nở một nụ cười yêu diễm, đi thẳng đến chiếc giường đằng sau bức bình phong, quả nhiên nhìn thấy một nam tử có diện mạo như trích tiên đang ngồi bên trên.

“Quốc sư đại nhân, nô gia đứng ở trước cửa kêu ngài lâu như vậy sao ngài không trả lời? Ngài bị sao vậy? Sao sắc mặt lại tái nhợt thế này?” Nguyễn Tiểu Ly biết rõ còn cố hỏi.

Nàng cầm khăn tay đi tới, trực tiếp ngồi xuống mép giường, thân thể từ từ dựa vào người của Nam Vũ Thiên Lê: “Quốc sư đại nhân, trên người của ngài lạnh quá, nô gia giúp ngài sưởi ấm thân thể nhé~”

Trần trụi câu dẫn, phóng đãng đại khái chính là như vậy.

Nam Vũ Thiên Lê đang phong bế tai mắt để đả tọa, đến khi cảm giác có người dựa trên người mình thì mới có phản ứng. Trong khoảnh khắc bị dựa kia, hắn đã thoáng có chút rùng mình.

“Quốc sư đại nhân, ngài run rồi kìa, do lạnh phải không? Thân thể của nô gia rất ấm áp này…”

Lời còn chưa nói hết, Nam Vũ Thiên Lê đột nhiên mở mắt.

Đập vào mắt hắn chính là một nữ nhân xinh đẹp, mị nhãn như tơ (*) đang dựa người vào ngực mình, còn có hương thơm thoang thoảng…

(*) mị nhãn như tơ: đôi mắt/ánh nhìn dịu dàng, quyến rũ.

Hắn biết rõ nữ nhân này đang muốn làm chuyện gì. Nam Vũ Thiên Lê không nói hai lời, phóng ra một luồng nội lực đánh bay Nguyễn Tiểu Ly ra ngoài.

“Hít.”

Nguyễn Tiểu Ly văng ra hơn một mét, trán đập thẳng vào tấm gỗ trên bức bình phong.

Nam Vũ Thiên Lê đứng thẳng người dậy: “Cút.”

Hiện tại ngực của hắn đau nhức vô cùng, chỉ mới điều tức được một nửa đã bị người quấy rối, hơn nữa nữ nhân này còn dám dựa vào ngực hắn. Nam Vũ Thiên Lê hận không thể lập tức cởi bỏ bộ y phục đang mặc trên người ra.

Bẩn!

Nguyễn Tiểu Ly yếu ớt ngồi dưới đất: “Quốc sư đại nhân, nô gia đang quan tâm ngài thôi mà. Vừa rồi người của ngài phát run, nô gia có lòng tốt muốn giúp ngài sưởi ấm thân thể, vậy mà ngài lại bảo ta cút…”

“Cút ngay! Ngươi là vũ nữ do Nam Dữ quốc hiến cho Đông Dữ quốc, biết tự trọng một chút.”

Đây là lần thứ hai hắn nói tự trọng với nàng. Lần đầu tiên là ở bên cạnh dòng suối nhỏ, lần thứ hai là bây giờ.

Cả hai lần nói chuyện đều nhận được chữ “tự trọng” của đối phương. Xem ra hắn thật sự chán ghét những nữ tử tùy tiện.

Tiểu Ác: “Tiểu Ly, nỗ lực thêm chút nữa, làm hắn buồn nôn chết đi.”

Giai nhân trên mặt đất cẩn thận đứng lên. Dáng vẻ nhu nhược vì bị đau thế này nếu nam nhân khác trông thấy thì phỏng chừng cõi lòng cũng sắp tan nát.

“Quốc sư đại nhân nói chuyện hài hước quá. Ngài cũng biết ta là vũ nữ, không phải vũ nữ đều như thế này sao?” Nàng đứng lên, bả vai bị nghiêng đi, toàn bộ xiêm y đều trượt xuống để lộ ra da thịt trắng nõn.

Nam Vũ Thiên Lê nhíu mày: “Ngươi tự kéo y phục lên rồi rời đi hay là để ta gọi người đến lôi ngươi đi?”

Sắc mặt Nguyễn Tiểu Ly rất khó coi. Nàng vừa thẹn vừa giận, trách tên nam nhân này quá không hiểu phong tình, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi giậm chân rời đi.

Nam Vũ Thiên Lê thở phào nhẹ nhõm, nữ tử đó cuối cùng cũng đi ra rồi: “Khụ… khụ… phụt…”

Lại thổ huyết.

​​​​​​Đều do ả vũ nữ này!



Nguyễn Tiểu Ly trở lại phòng mình, nào đâu còn bộ dạng vừa tức vừa thẹn kia, trên mặt nàng lúc này chỉ có trêu đùa và bỡn cợt.

Chưa kể, được tự do phát huy đi giày vò nam chính thật không tệ.

Cảm giác đả tọa được một nửa thì bị người khác làm gián đoạn nhất định không tốt. Hắn làm nàng ngã đau thì thân thể của hắn chắc chắn cũng đang cực kỳ đau đớn.

Tiểu Ác: “Lúc cô đi ra, nam chính đã nhìn cô bằng ánh mắt cực độ chán ghét. Chúng ta đã thành công khiến nam chính ghét cô rồi!”

“Cuối cùng đã có thể tắm, nước của ta có lẽ còn chưa lạnh đâu nhỉ?” Trong đầu Nguyễn Tiểu Ly lúc này chỉ toàn nghĩ tới chuyện tắm nước nóng, khoan khoái dễ chịu.

Tiểu Ác bất đắc dĩ.

Tắm rửa xong, Nguyễn Tiểu Ly gọi thị nữ mang thuốc mỡ đến. Khuôn mặt này của nàng rất quý giá đấy, tuyệt đối không thể có một khuyết điểm nào dù là nhỏ nhất.

Phải thoa thuốc vào cái trán vừa bị đập, nếu không ngày mai sưng xanh tím thì sẽ không tốt.

Kết quả là ngày hôm sau tỉnh lại, khi Nguyễn Tiểu Ly lấy gương soi, cái trán của nàng vẫn xanh…

Một gương mặt xinh đẹp thế này mà lại có một điểm xanh nhỏ trên trán khiến trong lòng Nguyễn Tiểu Ly có chút tức giận. Nàng muốn tẩn Nam Vũ Thiên Lê một trận, đánh bầm tím khuôn mặt tuấn tú kia của hắn thì mới hả giận.

Tiểu Ác: “Nguyên chủ rất yêu cái đẹp, đặc biệt rất yêu gương mặt của mình. Bây giờ chắc cô cũng cảm nhận được tâm tình của nguyên chủ rồi phải không?”

“Ừ.”