Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 219: Thế giới 5: Thế giới này chỉ còn lại một con zombie là em




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Iris

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Nguyễn Tiểu Ly lắng nghe tiếng mưa rào rào ở bên ngoài.

"Tiểu Ác, ngươi nói xem trời mưa liên tục mấy ngày thế này, có phải là chỉ cần một tháng thôi thì zombie trên thế giới này sẽ bị diệt sạch hết không?"

Tiểu Ác: "Thuốc này do chính tay nam chính chế ra nên có tác dụng rất mạnh. Trong vòng một tháng, zombie trên thế giới sẽ không còn một mống."

"Ừ." Nguyễn Tiểu Ly nghe thấy âm thanh truyền đến từ ngoài cửa, là Lâm Dục đã trở về.

"Lâm Dục."

Nguyễn Tiểu Ly lười biếng nhìn Lâm Dục đi vào: "Lâm Dục, bên ngoài có mưa to sao?"

Lâm Dục: "Ừm."

Lâm Dục không nói cho Nguyễn Tiểu Ly biết rốt cuộc hôm nay hắn đã làm gì và cơn mưa bên ngoài đại biểu cho điều gì.

Nguyễn Tiểu Ly: "Trời mưa thật mát mẻ. Lâm Dục, chúng ta ra ngoài đi dạo đi."

Lúc Lâm Dục ngồi xuống, ngón tay  của hắn hơi run lên, hắn cười đáp: "Trời mưa thì không nên ra ngoài. Đường trong thành phố An toàn đều là đường đất, chỉ cần ướt mưa một chút là đã rất lầy lội rồi."

"Nhưng tôi nghe thấy có rất nhiều tiếng nói ở bên ngoài. Tuy rằng rất lộn xộn ồn ào làm tôi không nghe được họ nói gì, nhưng bên ngoài mưa như vậy mà lại có rất nhiều người đó thôi. Mọi người không ngại bẩn thì tôi cũng không ngại." Nguyễn Tiểu Ly rất muốn ra ngoài.

Cô phải đi ra ngoài để tiếp xúc với thuốc!

Lâm Dục: "Ngoan nào, sẽ làm bẩn quần áo em đấy."

Đôi mắt của Nguyễn Tiểu Ly hiện lên vẻ thất vọng. Đúng là dùng cách thức trực tiếp như vậy thì Lâm Dục sẽ không dễ dàng cho cô ra ngoài.

"Lâm Dục, sao bên ngoài lại ồn ào như vậy? Mọi người không tránh mưa sao?"

"Gần đây thời tiết rất nóng. Hôm nay được dịp trời mưa, thời tiết mát mẻ nên họ đi ra thôi." Lâm Dục ôm lấy Nguyễn Tiểu Ly: "Tiểu Zombie, chúng ta đừng đi ra ngoài được không? Mặt đất bị nhiều người giẫm lên rất lầy lội, nước bẩn sẽ bắn lên người em, lúc đó quần áo của em sẽ dơ, xấu lắm."

"Được rồi." Nguyễn Tiểu Ly dần mất đi hứng thú.

Lâm Dục thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Ngày mốt thành phố An Toàn sẽ giết thêm một con bò."

Ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly liền sáng lên, nhưng cô lại tỏ vẻ nghi ngờ: "Người của thành phố An Toàn vất vả lắm mới nuôi được động vật, trâu trưởng thành hẳn là rất hiếm mới đúng, sao trong khoảng thời gian này lại giết nhiều như vậy?"

Lâm Dục: "Nuôi là để ăn, giết vài con cũng không có gì là lạ."

Khó khăn lắm mới biết được Tiểu Zombie thích ăn gì, đương nhiên hắn phải làm nhiều rồi.

Thành phố An Toàn liên tục nhận được tin vui, vì thịt bò là thứ dùng để ăn mừng nên bò trưởng thành đều sẽ bị giết.

Mấy ngày liên tiếp Lâm Dục chỉ ở nhà không đi đâu, hơn nữa còn thời thời khắc khắc ở cạnh Nguyễn Tiểu Ly như hình với bóng, vậy nên cô không tìm được bất cứ sơ hở nào để đi ra ngoài.

"Lâm Dục này, gần đây thành phố An Toàn không giao việc cho anh sao? Tôi cảm thấy gần đây anh rảnh quá đó."

"Tiểu Zombie muốn anh ngày nào cũng ra ngoài làm việc sao?"

"Đương nhiên không phải, có thể ở nhà chơi với tôi thì tốt. Một mình tôi ở nhà đã chán rồi, huống hồ còn bị nhốt nữa, cảm giác đó không thoải mái chút nào." Nguyễn Tiểu Ly nhẹ giọng nói.

Ánh mắt Lâm Dục hiện lên nỗi đau đớn, trong lòng cũng rất chột dạ. Quả thật cách làm của hắn quá mức đê tiện và ích kỷ.

"Tiểu Zombie, em có trách anh vì đã nhốt em lại không?" Lâm Dục gấp gáp hỏi.

"Hỏi ngộ, tôi biết ghi thù đấy." Nguyễn Tiểu Ly quăng cho hắn một ánh mắt "tự anh hiểu lấy".

Lâm Dục luống cuống, lập tức ôm chặt lấy cô: "Xin lỗi, xin lỗi em nhiều. Tiểu Zombie đừng giận mà, đừng trách anh…"

Nguyễn Tiểu Ly bị tràng cảnh này dọa cho khiếp vía, sau đó cô quan sát Lâm Dục thật kỹ.

"Tiểu Ác, hắn vô cùng thích ta, còn sợ ta tức giận nữa."

Tiểu Ác: "Đúng vậy, cô không phát hiện gần đây tính cách của nam chính đã thay đổi sao?"

Khi yêu một ai đó, con người ta thường có xu hướng trở nên cố chấp và ích kỷ. Nhưng hắn cũng đã cố gắng thể hiện bộ dáng tốt nhất có thể, cho dù bộ dáng ấy có hơi hèn mọn đi chăng nữa.



Trong lòng Nguyễn Tiểu Ly nặng trĩu, loại tình cảm này khiến cô cảm thấy không quen.

"Lâm Dục, Lâm Dục, Lâm Dục…" Nguyễn Tiểu Ly chậm rãi từng tiếng từng tiếng gọi tên hắn, nhẹ nhàng đáp lại hắn, vuốt ve hắn.

Hy vọng làm vậy có thể giúp hắn yên tâm và không còn hoảng sợ như vậy nữa.

Trong mắt của người dân ở thành phố An Toàn, Lâm Dục mang dáng vẻ thần thánh cỡ nào. Hắn nên là một người tự nhiên phóng khoáng chứ không phải lo được lo mất như bây giờ.

Nguyễn Tiểu Ly gọi tên hắn, ôm lấy hắn, hy vọng có thể cho hắn cảm giác an toàn.



Từng ngày trôi qua, toàn bộ khu vực bên ngoài thành phố An Toàn không còn sót lại một con zombie nào. Sau khi chết ba ngày, zombie sẽ hóa thành cát bụi.

Lâm Dục vẫn luôn ở bên cạnh Nguyễn Tiểu Ly, kể cả thời điểm thành phố An Toàn mở cửa, hắn vẫn không đi ra ngoài.

Ngay lúc thành phố An Toàn thông báo rằng không còn bất kỳ một con zombie hay virus nào ở nước Z, tất cả các thành phố An Toàn lập tức mở toang cửa thành.

Mọi người cùng hò reo và lao ra bên ngoài. Sau khi đi được khoảng một trăm mét, nét mặt của họ đã chuyển từ hồi hộp thành vui mừng như điên!

Thật sự không có zombie nữa!

Thế giới này chỉ còn lại âm thanh của con người, xung quanh sẽ không còn những thứ kinh khủng lao tới nữa.

Zombie đã hoàn toàn bị xóa sổ!

Sau đó, các quốc gia dần loan ra các tin tức tốt, trong đó có một vài nước đã dần bắt đầu tái thiết.

Trải qua trận tai kiếp này, con người muốn khôi phục lại thời đại huy hoàng như trước đây sẽ phải cần một khoảng thời gian tương đối.

Trong khi đó, mấy ngày nay cả Tiểu Ác lẫn Nguyễn Tiểu Ly đều cảm thấy nóng lòng tựa như kiến bò trong chảo nóng.

Hiện tại tất cả zombie đã bị giết, mà vòng vài ngày nữa thì số thuốc trong không khí cũng sẽ không còn tác dụng. Vậy cô lấy thuốc ở đâu để chết đây?

Nếu không thể ra ngoài tìm thuốc vậy cũng chỉ còn cách đến phòng thí nghiệm để lấy mà thôi. Tuy nhiên, người chế thuốc lại được Lâm Dục quản lý, điều này đồng nghĩa với việc cô sẽ phải đối đầu với Lâm Dục.

Tiểu Ác: "Ta đề nghị cô nên đi trộm. Cô chắc chắn không thể đối đầu với nam chính, cô không có cửa đánh lại hắn."

Từ lúc bắt đầu cốt truyện của thế giới này đã bị lệch, nam chính vừa lên sân khấu đã đạt được sức mạnh ở cuối cốt truyện.

Nguyễn Tiểu Ly: "Bây giờ ngay cả ra ngoài ta cũng không làm được, muốn ta đi trộm… Aiz…"

"Anh ta không thể nào nhốt cô cả đời được. Chờ thế giới lập lại hòa bình thì anh ta chắc chắn sẽ không nhốt cô nữa."

Nam chính thích Nguyễn Tiểu Ly mà, vì vậy Tiểu Ác tin chắc rằng nam chính sẽ không giam giữ Nguyễn Tiểu Ly mãi.

Nguyễn Tiểu Ly: "Vậy thì ta chỉ có thể đợi đến khi được thả ra thôi."

Tiểu Ác: "Ừ, do đó chúng ta nên bình tĩnh một chút. Dù sao thì thuốc này quan trọng như vậy, là vật cứu thế thì đương nhiên phòng thí nghiệm phải có lưu lại mẫu. Cô sẽ luôn có cơ hội để lấy được nó."

"Ừ."

Tiểu Ác: "Sao ta thấy tâm trạng cô có vẻ vẫn không tốt?"

"…Tiểu Ác à, làm phản diện thật không dễ."

Đã vậy còn phải tự tìm chết, làm khó nhau quá rồi!

Tiểu Ác nhếch miệng cười, âm thanh non nớt vang lên: "Tất nhiên là không dễ, nếu không thì làm sao có thể kiếm được điểm tích lũy chứ? Điểm tích lũy cũng đâu phải bắp cải trắng mà muốn có là có được đâu."

Thành phố An Toàn xảy ra chuyện gì thì Lâm Dục hầu như cũng không ra ngoài, mỗi ngày hắn chỉ kè kè bên cạnh Nguyễn Tiểu Ly.

Lâm Dục có linh cảm hắn tuyệt đối không thể đi, nếu đi rồi thì Tiểu Zombie sẽ biến mất.

Hai tháng sau, cả thế giới tuyên bố kết thúc tận thế.

Vị trí của các thành phố An Toàn trở thành tọa độ của các thành phố mới. Về phần người sống sót trong thành phố, có người muốn rời đi để quay về sống nơi cố hương và cũng có người lựa chọn ở lại định cư.

Mỗi một quốc gia đều đang cố gắng khôi phục lại nền kinh tế về trình độ như trước đây.

Nguyễn Tiểu Ly cũng được thả ra.

Lâm Dục: "Tiểu Zombie, thế giới này chỉ còn lại một con zombie là em."

Ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, dường như rất khó để tưởng tượng được trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì.

Tiểu Ác yên lặng nhìn cô diễn kịch.

Nguyễn Tiểu Ly: "Chỉ còn lại một con zombie là tôi… Khoan, đã xảy ra chuyện gì? Trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?"