Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 218: Thế giới 5: Cơn mưa thuốc




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Ba ngày kế tiếp, Lâm Dục thỉnh thoảng sẽ đến phòng thí nghiệm xem số liệu ghi chép của trợ lý, sau đó sẽ về nhà chơi cùng Nguyễn Tiểu Ly.

“Nếu Tiểu Zombie thích anh, thích ở cùng một chỗ với anh vậy thì sau này em có thể chỉ ở bên cạnh anh được không?”

Này chẳng phải là biến tướng hỏi có thể luôn bầu bạn với hắn được không hay sao?

Nguyễn Tiểu Ly không dám trả lời, bởi vì cô biết kết cục của bản thân, nếu trả lời thì chính là nói dối.

Lừa hắn là không tốt.

Hơn nữa cô thật sự rất thích ở cạnh Lâm Dục. Mọi chuyện đã sắp kết thúc nên cô rất quý trọng hiện tại.

“Nếu có thể, tôi cũng muốn mãi ở bên cạnh anh.”

Tiền đề là nếu có thể, nhưng cái nếu đó sẽ không xảy ra. Cô chắc chắn sẽ rời khỏi thế giới này.

Cho dù cô có thích hắn nhưng cũng không đến mức bị ràng buộc không muốn rời đi, vả lại cô cũng sẽ không làm Tiểu Ác thất vọng.

Lâm Dục chớp mắt hỏi: “Cái gì gọi là nếu có thể? Chẳng lẽ còn có nguyên nhân nào khác sẽ khiến em rời đi hay sao?”

Trực giác của hắn rất chuẩn xác, từ lần đầu tiên trở lại nhà mà không thấy Tiểu Zombie thì trong lòng hắn đã luôn tồn tại một cảm giác rằng một ngày nào đó, Tiểu Zombie sẽ bỏ đi.

Nguyễn Tiểu Ly cười cười nhưng không trả lời.

Lâm Dục ôm cô, đưa tay nâng một lọn tóc của cô lên thưởng thức: “Tiểu Zombie tin tận thế sẽ kết thúc không?”

“Tin.” Cô là người biết trước cốt truyện, không phải chỉ là tin tưởng bình thường mà là cực kỳ tin tưởng được không?

“Nếu tận thế kết thúc, Tiểu Zombie đã nghĩ tới sau này muốn làm gì chưa?”

Trước tiên phải thăm dò xem Tiểu Zombie chờ mong điều gì, cô muốn cái gì thì hắn sẽ cho cô cái đó.

Sắc mặt của Nguyễn Tiểu Ly vẫn thản nhiên: “Tận thế kết thúc rồi tôi còn tồn tại sao?”

Cô không có cảm xúc bi thương mà chỉ đơn giản là hỏi. Cái gọi là kết thúc tận thế có nghĩa là tất cả zombie sẽ biến mất, vậy thì khi đó sao cô có thể còn sống được?

Lâm Dục nhíu mày: “Đương nhiên em sẽ còn sống. Suy cho cùng, em cũng đâu phải là zombie hại người.”

“Lâm Dục, trong tận thế, chỉ có zombie mới hại con người hay sao?” Nguyễn Tiểu Ly cười một cách thâm ý, tiếp đó nhẹ giọng nói: “Zombie hại người, cắn người, ăn người đều là vì chúng nó không khống chế được bản năng, vì chúng nó đã chết, chỉ còn là một cái xác không hồn, nếu đem so sánh với động vật thì cũng không bằng, ít nhất động vật còn biết suy nghĩ.”

Có thật là chỉ mỗi zombie làm hại đến con người?

Chẳng phải có rất nhiều dị năng giả ỷ vào bản thân có sức mạnh đã đi bắt nạt những người yếu hơn hay sao?

Thậm chí loại người chỉ vì miếng ăn mà hại chết biết bao nhiêu người khác còn hiện hữu nhiều hơn. Nói bọn họ ác độc, ích kỷ thì thật ra chính họ cũng chỉ vì tình thế ép buộc, bởi vì bọn họ không muốn chết. Thế nhưng chẳng lẽ mình không muốn chết thì người khác nên chết thay sao?

Lâm Dục bị những lời này hỏi đến cứng họng. Không phải hắn không biết những chuyện này mà thật ra hắn cũng đã từng chứng kiến rất nhiều những điều đó. Tuy nhiên, hắn muốn chấm dứt tận thế là bởi vì muốn tiêu diệt hết tất cả zombie mà chưa từng suy nghĩ ở những khía cạnh khác.

Lâm Dục cười tự giễu: “Thứ mà em hiểu nhưng chính con người lại không hiểu.”

“Tôi chẳng hề thông minh như anh nói đâu. Thật ra con người cũng hiểu đấy, mọi người đều hiểu, nhưng chính vì hiểu nên ai cũng thờ ơ.”

Nguyễn Tiểu Ly hiếm khi có hứng tán gẫu những chuyện này. Lâm Dục cũng đang tự hỏi một vấn đề: dị năng của con người…

Một khi tận thế kết thúc, zombie bị diệt sạch nhưng khi đó con người lại sở hữu dị năng, vậy thế giới này thật sự còn có thể có được hoà bình sao?

Khi một người tầm thường có được sức mạnh cường đại thì người đó chắc hẳn sẽ không tình nguyện làm một người tầm thường nữa. Nếu tất cả mọi người đều suy nghĩ như vậy thì sau khi zombie biến mất, chiến tranh thế giới cũng sẽ nổ ra. Đó sẽ là cuộc chiến tranh giữa các dị năng giả để tranh giành vị trí bá chủ thế giới.

Kể cả cho dù sự việc sẽ không nghiêm trọng như vậy, nhưng giữa dị năng giả và người thường nhất định sẽ phân chia giai cấp.

Bình thường người không có dị năng đã phải chịu nhiều ức hiếp và bất công, nếu tình huống kia xảy ra thì có gì khác với tận thế đâu?

Lâm Dục nhìn xuống đồng hồ: “Tiểu Zombie ngoan ngoãn ở nhà nhé, anh đi đến phòng thí nghiệm một lát.”

“Lại đi nữa à?”

Nguyễn Tiểu Ly có chút không nỡ, dù sao thì thời gian còn lại của cô không nhiều lắm.

“Ngoan.”

Cái gọi là đến phòng thí nghiệm một lát của Lâm Dục chính là đi mấy ngày cũng không trở về.

Hơn nữa sau ba ngày kể từ ngày tuyên bố thuốc diệt zombie có hiệu quả, Lâm Dục cũng không lập tức sử dụng nó mà đã xin thêm năm ngày nữa với lý do là muốn tiếp tục cải tiến hiệu quả của thuốc. Lãnh đạo cấp cao của thành phố An nghe vậy đương nhiên là đồng ý.

Cải tiến hiệu quả của thuốc đồng nghĩa gần như thuốc sẽ đạt đến trình độ giết chết hết zombie trên toàn thế giới chỉ trong vẻn vẹn vài ngày.

Ngoài trừ ăn cơm và đi vệ sinh, toàn bộ thời gian còn lại Lâm Dục đều vùi đầu trong phòng thí nghiệm.

Cũng may là có Tiểu Ác nên Nguyễn Tiểu Ly không bị nhàm chán. Thỉnh thoảng vào không gian ngồi chơi cũng khá thú vị.

Nguyễn Tiểu Ly còn phát hiện Tiểu Ác hoàn toàn có thể được sử dụng như một chiếc máy tính, đã thế còn là một chiếc máy tính có bộ nhớ vô hạn và tốc độ siêu nhanh.

Bề ngoài của Tiểu Ác là một đứa nhóc choai choai, nhưng cái màn hình thoạt nhìn cực kỳ cao cấp đang trôi nổi trước mặt nó chính là một phần thân thể của nó. Mà cái màn hình này có thể sử dụng như một chiếc máy tính, cho dù là xem phim, đọc sách hay chơi game đều hoàn toàn không thành vấn đề.

Cũng vì thế, có Tiểu Ác ở đây, Nguyễn Tiểu Ly sẽ buồn chán được sao?

Tiểu Ác tức anh ách: “Ta đường đường là một trong năm hệ thống đứng đầu của trạm không gian vậy mà lại bị cô dùng như một cái TV…”

Nguyễn Tiểu Ly dựa vào người Tiểu Ác: “Ngươi có thì đừng keo kiệt với ta chứ.”

Lời vừa dứt, màn hình của Tiểu Ác liền biến mất. Nụ cười của Nguyễn Tiểu Ly tức khắc đông cứng. Chết rồi, vậy mà cô lại quên mất đứa nhóc Tiểu Ác này có cái dạng tính cách gì. 

“Tiểu Ác, xin lỗi mà.” Nguyễn Tiểu Ly lập tức thành khẩn xin lỗi.

Tiểu Ác: “Hừ.”

Giây tiếp theo, màn hình xuất hiện trở lại và chiếu tiếp phần tiếp theo của bộ phim truyền hình lúc nãy.

Đôi mắt của Nguyễn Tiểu Ly lập tức dõi theo, cả người cũng dựa hẳn lên người Tiểu Ác, suýt chút nữa đã đè dẹp lép tiểu chính thái.

Tiểu Ác nghiến chặt răng, trong phút chốc đã có suy nghĩ muốn đá bay cô. Cái tính tình chết tiệt này!

Ở bên ngoài, thành phố An Toàn cuối cùng cũng đưa ra một tin tốt: thuốc của Tiến sĩ Lâm Dục đã được cải tiến thành công, tối nay sẽ chuẩn bị mưa pháo phóng thuốc vào tầng mây suốt cả đêm, đến ngày mai thì nơi này sẽ có một cơn mưa to. Sau khi cơn mưa thuốc này kết thúc, trong vòng phạm vi cả trăm dặm sẽ sạch bóng zombie. Cùng lúc đó, một nhóm dị năng giả trải qua tuyển chọn sẽ phụ trách cấp tốc đưa thuốc đến tất cả các thành phố An Toàn trên toàn thế giới.

Mọi chuyện đều diễn ra trơn tru, cực kỳ thuận lợi.

Khi thuốc được phân tán vào tầng mây, Nguyễn Tiểu Ly có thể nghe được tiếng pháo nổ vang rất rõ từ phòng của mình.

Tiểu Ác: “Mấy ngày nay vừa hay có mây đen, đúng là thiên thời, địa lợi, nhân hoà.”

“Này Tiểu Ác, ta bị nhốt ở đây, mà cái lồng sắt này ta lại không mở được, vậy thì sao ta có thể đi ra ngoài?”

Nếu không ra ngoài thì làm sao cô chạm vào thuốc, làm sao tìm đến cái chết được chứ?

Gương mặt của Tiểu Ác ngây ra: “Ta thấy ta ở cùng cô lâu nên đầu óc cũng trì độn theo luôn rồi. Đúng vậy, đây mới là vấn đề. Năng lực của cô vốn dĩ không thể mở ra được cái lồng làm bằng dị năng của nam chính, hay là cô lừa nam chính mở lồng sắt ra cho cô xem sao?”

“Ừ.”

Ý kiến hay, Nguyễn Tiểu Ly cũng đang có ý này.

Ngày hôm sau, trời đất đổ mưa to, mọi người trong thành phố An Toàn chạy đều chạy ra đường để đón lấy cơn mưa. Thuốc trong nước mưa hoàn toàn không có hại đối với con người, mọi người cùng vui sướng hoan hô, khóc lớn, cười lớn dưới mưa. 

“Tôi còn sống, tôi còn sống!”

“Tôi muốn về nhà, huhuhuhu…”

“Vậy mà tôi vẫn sống sót, sống đến tận hôm nay. Tôi không phải đang nằm mơ, hahahaha…”

Trận mưa to này qua đi thì thế giới cũng sẽ tốt dần lên.

Lâm Dục cũng chuẩn bị về nhà. Mấy ngày nay hắn đã tất bật hỗ trợ những việc kia.

Đi đến cửa nhà, hắn liền dùng dị năng hệ thổ bao thành một vòm cung xung quanh ngôi nhà. Thoạt nhìn tầng đất ấy rất mỏng nhưng lại có thể ngăn cách được rất nhiều thứ chẳng hạn như khí hay nước gì đó. Sau khi làm xong hết thảy thì hắn mới bước vào trong: “Tiểu Zombie, anh về rồi đây.”