Xuyên Nhanh: Hệ Thống Tiểu Tam

Chương 65: 65: Chủ Tịch Zombie






Thành phố Duran giờ trở thành đống đổ nát.

Một thành phố đã từng là một trong những thành phố lớn trong mạt thế giờ đây đã bị phá hủy bởi một tay phó chủ tịch, Bích Hà, đột nhiên biến thành một tên thây ma khổng lồ.
Hàng ngàn người thương vong, và thân xác họ cũng chẳng được lành lặn, thậm chí còn rất dễ bắt gặp ruột gan người nhầy nhụa trên đường phố.

Một khung cảnh ghê rợn khiến tất cả phải cồn cào nôn nao.
Chắc chắn đây sẽ là ngày tàn của thành phố Duran nếu thiếu đi một người anh hùng, người đã đánh bại thây ma khổng lồ và đánh bại đế vương zombie, Lĩnh Khải.

Sau khi thân thể Bích Hà nổ tung, Lĩnh Khải cũng đồng thời biến mất khỏi thế giới, chỉ còn lại Nhu Lan được tôn sùng như người chiến thắng cuối cùng.
Cậu nói rằng cậu đã đánh bại Bích Hà và gϊếŧ Lĩnh Khải, và cậu muốn xây dựng lại thành phố lần nữa.
Những người còn sống sót vô cùng đau đớn vì sự mất mát người thân, cuối cùng cũng vực lại tinh thần sau khi Chủ tịch Nhu hứa rằng cậu sẽ bảo vệ tất cả mọi người.

Tất cả sẽ an toàn dưới đôi cánh chở che của cậu.
“Chủ tịch Nhu vạn tuế!”
“Chủ tịch Nhu vạn tuế!”
Nhịp sống thường ngày của thành phố lại lần nữa được vực dậy.

Lĩnh Khải hiện đang trong thân xác của Nhu Lan, chẳng còn Lĩnh Khải, chẳng còn đế vương zombie nào nữa, chỉ còn lại vị chủ tịch Nhu tuyệt vời.
Người dân của thành phố Duran đang dần dần khôi phục lại thành phố, trong khi đó, chủ tịch Nhu luôn luôn rời thành phố một mình làm mọi nhiệm vụ và quay về với rất nhiều hạt kết tinh giá trị.

Cậu cũng sẽ bảo vệ thành phố khỏi mọi thế lực nhăm nhe xâm chiếm hay những con thây ma ghê tởm.
Nhu Lan trở thành một cái tên nổi tiếng khắp lục địa như một người sử dụng năng lực mạnh nhất thế giới, cậu cũng là người đã đánh bại Lĩnh Khải và xây dựng lại thành phố Duran.
Sau năm năm, thành phố Duran đã khôi phục lại như ban đầu, thậm chí còn tốt hơn thế gấp nhiều lần.


Bởi vì năng lực của Nhu Lan có thể giành được các hạt kết tinh cao cấp, thành phố càng ngày càng phát triển thịnh vượng và trở thành thành phố rộng nhất trong lục địa trong vòng chỉ năm năm.
Để thể hiện lòng biết ơn đến người anh hùng, người dân đã quyết định tạc một bức tượng lớn của chủ tịch Nhu, một huyền thoại đã dùng tất cả sức lực để bảo vệ thành phố.

Đây là sự tôn trọng lớn nhất dành cho cậu.

Tòa tháp Duran được xây lại giờ cũng được mang tên Tháp Nhu.
Lĩnh Khải quan sát bức tượng được hoàn thành xuất sắc, khuôn mặt điển trai mà anh chẳng bao giờ quên được.

Mặc dù anh đang sử dụng thân thể của chàng trai này, anh vẫn nhớ cậu vô ngần.
‘Nhu Lan, ít nhất, em đã nhận được sự kính trọng mà em xứng đáng được nhận.

Giá mà em còn ở đây, với anh, em chắc hẳn đang rất hạnh phúc.’
‘Anh chỉ có thể làm đến vậy thôi, bởi vì thân thể của em bắt đầu có dấu hiệu bị tàn phá rồi.

Và anh không muốn ở lại thế giới này, thế giới không có em một chút nào nữa.’
Lĩnh Khải quan sát mọi chuyển động của thành phố từ trên đỉnh Tháp Nhu.
“Chủ tịch Nhu, ngài gọi tôi?” Một người đàn ông bước đến, cúi đầu nói.
“Đúng vậy, Đồng Xử.” Lĩnh Khải xoay người đối diện Đồng Xử, phó chủ tịch mới mà anh đã cẩn thận lựa chọn.

ANh đã đọc tâm trí của chàng trai này và thấy được sự tốt bụng của cậu ta, nhưng cũng rất quyết đoán khi cần thiết.

Cậu ta sẽ là một người lãnh đạo tuyệt vời.

“Ngài có nhiệm vụ gì cho tôi?”
“Đây sẽ là nhiệm vụ cuối cùng tôi dành cho cậu,” Lĩnh Khải từ tốn nói, “Tôi quyết định cậu sẽ trở thành vị chủ tịch kế nhiệm.

Tôi sẽ rời thành phố sớm thôi.”
***
Tin tức về việc Chủ tịch Nhu rời khỏi thành phố đã khiến tất cả mọi người sững sờ kinh ngạc, anh chuyển giao tất cả giấy tờ công việc cho Đồng Xử và rồi biến mất như hòa vào không khí.

Mọi người cố gắng tìm kiếm bóng hình chủ tịch Nhu ở các thành phố khác, nhưng chẳng ai có thể tìm ra.
Vì vậy, Chủ tịch Nhu giờ đã trở thành một huyền thoại bất diệt.

Cậu đánh bại đế vương zombie, thây ma khổng lồ, và xây dựng lại thành phố trong vòng năm năm.

Cậu giờ có thể hưởng tất cả sự kính trọng và cuộc sống thoải mái, nhưng cậu lựa chọn biến mất.
Thực tế, Lĩnh Khải chỉ trở lại căn nhà cũ của anh.

Anh nhận thức được rằng mình chẳng thể sử dụng thân thể Nhu Lan quá năm năm, như thân thể cũ của anh.

Thân thể Nhu Lan đã bắt đầu xuất hiện những vết bầm tím, nứt nẻ.
Lĩnh Khải không muốn phá hủy thân thể cậu thêm nữa, nhưng anh cũng chẳng muốn tìm một thân thể khác, rồi lại sống cô độc trong thế giới này.
Anh đã đánh mất trái tim mình trong ngày Nhu Lan không còn trên thế giới này rồi, và anh không muốn ở lại đây thêm phút giây nào nữa.
Lĩnh Khải ngồi trên chiếc giường cũ, nơi mà anh thức tỉnh như một thây ma.


Anh nhìn xung quanh, “Như mong đợi, mình vẫn chẳng biết gì về quá khứ của mình.”
Lĩnh Khải chỉ biết rằng Bích Hà là người đã gϊếŧ anh, và anh được gọi là Giáo sư Lĩnh trước mạt thế.

Chỉ vậy thôi.
Dẫu vậy, anh vẫn muốn tin lời Nhu Lan, rằng anh thực sự là người đàn ông tinh anh giỏi giang và tốt bụng.
“Nhu Lan à, anh không muốn sống mãi sống mãi mà chẳng có em bên cạnh.

Thật cô đơn…”
“Anh nhớ em, nhớ Nhu Lan của anh rất nhiều..”
Lĩnh Khải lấy hạt kết tinh của mình từ hộp sọ và nhìn nó chằm chằm, “Anh chỉ ước rằng… lần này anh sẽ chết thật sự..”
Lĩnh Khải nằm trên giường, nhắm mắt và bóp nát hạt kết tinh của chính mình.
***
Linh hồn của Lĩnh Khải trôi nổi trong không gian vô định, khi anh mở mắt, anh đang trong một không gian với vô vàn con số trôi nổi.
“Cuối cùng anh cũng tới.”
Lĩnh khải nghe thấy ai đó đang nói chuyện với mình, một người đàn ông xuất hiện trước mặt anh.

Anh ta mặc chiếc áo choàng đen điểm vàng, và khuôn mặt mang vẻ đẹp xuất chúng.

Trong tưởng tượng của anh, khuôn mặt này chính là khuôn mặt của anh trước khi trở thành thây ma.
“Anh là ai?”
“Anh là một phần của linh hồn tôi, vậy nên về cơ bản chúng ta là cùng một người.” Anh ta phất tay áo mà một quả cầu pha lê xuất hiện.

Lĩnh Khải nhìn thấy hai người con trai đang chiến đấu hăng say.
Mặc dù khuôn mặt của hai người đều xa lạ với anh, nhưng anh có thể cảm cảmnhaajn được một trong số họ là Nhu Lan của anh.

(GinGin: ảo thật đấy@@).
“Ai dám làm tổn thương Nhu Lan của tôi?”

Lĩnh Khải cố gắng phá vỡ quả cầu trước mặt, nhưng anh không thể.

Chỉ với một cái lướt nhẹ của người đàn ông trước mặt, anh đã mất hết tất cả sức lực.
“Thư giãn đi, Nhu Lan đang ở thế giới khác, tên thật của cậu ta là Bạch Vân Ngọc.” người đàn ông đó nói, trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười tự mãn khi nói tên “Bạch Vân Ngọc.”
Lĩnh Khải dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông, “Bạch…Vân Ngọc…”
Lĩnh Khải cảm thấy thật quen thuộc với cái tên đó, mặc dù anh chẳng nhớ gì cả.
“Anh có muốn gặp Nhu Lan, hay tôi phải nói là..

Bạch Vân Ngọc?”
“...Đúng, tôi nhớ em ấy rất nhiều…”
“Vậy thì, giao linh hồn của anh cho tô, chúng ta sẽ trở thành một người.”
Lĩnh Khải không hiểu người đàn ông này đang nói gì, nhưng anh chẳng để ý đến bất cứ điều gì, chỉ cần anh có thể gặp lại Nhu Lan thì mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp.

Anh chỉ gật đầu và nhắm mắt lại.
Quả cầu thu lại thành một viên hạt nhỏ và người đàn ông lập tức nuốt chửng linh hồn của Lĩnh Khải.

Anh ta bật cười khi có được ký ức của Lĩnh Khải.
“Cậu vẫn còn chưa biết gì đâu, Bạch Vân Ngọc.

Khi cậu bước vào thế giới này lần đầu tiên, cậu đã thiêu rụi mọi thứ, cậu có được Lĩnh Khải và hạt kết tinh của anh ta một cách dễ dàng.

Nhưng bây giờ, cậu phải vật lộn để đánh bại một kẻ yếu đuối giống như Bích Hà.

Thật nực cười.”
“Cậu luôn như vậy đúng không? Phá hủy mọi thứ một cách nóng nảy, giống như đứa trẻ dẫm phải tổ kiến lửa vậy.” Ánh mắt anh ta tối sầm lại khi nhìn quả cầu pha lê..