Xuyên Nhanh: Hệ Thống Tiểu Tam

Chương 32: 32: Lựa Chọn Cuối Cùng






Rắc!
Điện thoại của Vinh Huy bị nứt khi y ghìm nó quá chặt.

Khi nhìn thấy Tuấn Trạch trằn trọc xâm nhập miệng Vân Ngọc, đầu óc y trở nên trống rỗng, y lao đến chỗ Tuấn Trạch và Vân Ngọc để tách họ ra và túm lấy cổ áo Tuấn Trạch.
Tuấn Trạch đang tận hưởng thời gian thân mật với Vân Ngọc, vì vậy anh không thể phản ứng khi Vinh Huy kéo cổ áo và đấm một cú thật mạnh vào mũi anh.

Tuấn Trạch gục ngã xuống đất, cảm nhận từng luồng máu nóng trào ra.
Vinh Huy nổi cơn thịnh nộ, y đá liên tiếp vào bụng Tuấn Trạch và Tuấn Trạch chỉ có thể quằn quại trong đau đớn.

Vinh Huy thực sự đang rất điên cuồng, y không để Tuấn Trạch kịp phản ứng lại.

Vinh Huy không thể nghĩ gì hơn nữa, cơn tức giận đã che mờ đi lý trí của y ngay lúc này.
Đây là lần đầu tiên y hẹn hò trong cuộc đời, nên Vinh Huy đã mong chờ rất nhiều vào một buổi hẹn hò lãng mạn ngọt ngào.

Y đã phải sống như một con robot trong suốt 17 năm trời, đây là lần đầu tiên y mở lòng với một ai đó.
Có thể đã quá trễ để y nhận ra, nhưng y có lẽ đã thích Vân Ngọc ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

Bởi vì thẳng thắn mà nói, Vân Ngọc là người duy nhất không khiến y khó chịu (GinGin: rồi ai là người mắng em nó lúc đầu:???).

Y thậm chí còn mở lòng với cậu và sống hòa thuận suốt hai năm học của họ.
Nhưng bây giờ, khi cuối cùng đã cảm nhận được tình yêu, tên khốn Tuấn Trạch lại ngáng đường và nhúng chàm mối tình đầu của cậu một cách quá ư là dễ dàng như thế..
Vân Ngọc đứng lặng yên như chỉ là một khán giả không liên quan, cậu lo lắng rằng Vinh Huy có thể ra tay quá tàn bạo với Tuấn Trạch, bên cạnh đó, cậu cũng lo lắng rằng Tuấn Trạch sẽ trả thù Vinh Huy vì chuyện này.
[Pupa: Cậu lẽ ra nên làm gì đó đi chứ.

Hai người đó đều là chủ nhân thế giới đấy, nếu một người chết trước cậu, thì cậu phải khởi động thế giới một lần nữa.]
[Ehh… nhưng Vinh Huy hiện tại thật sự rất đáng sợ.

Mày không nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy ư, như là một con quỷ trút ra toàn bộ sự tức giận.

Anh ta có thể biến tao thành khoai tây nghiền vì đã đội cho anh ta chiếc nón xanh đấy.]
[Pupa: Nếu cứ để vậy thì chúng ta cần phải khởi động thế giới lại một lần nữa đấy.


Ôi, mọi người cũng bắt đầu để ý đến tiếng ồn bên trong con hẻm này rồi.

Cậu biết điều gì sẽ xảy ra nếu họ thấy được cảnh này mà.]
[Ugh, được rồi.]
Vân Ngọc cố gọi Vinh Huy vài lần cho đến khi y sực tỉnh từ cơn giận dữ, “Vinh Huy… Vinh Huy… đừng đánh anh ấy nữa.”
Vinh Huy ngừng đá Tuấn Trạch và trừng mắt nhìn Vân Ngọc.

Ánh mắt sắc lạnh đó khiến Vân Ngọc ớn lạnh sống lưng.

Cậu nuốt nước bọt và nói đầy lo lắng, “Mọi người… mọi người sẽ tới nhìn đó..”
“Cậu vẫn đang lo lắng điều đó sao? Lý Vân Ngọc, cậu---!” Vinh Huy nâng tay, Vân Ngọc nắm chặt nắm tay và nhắm tịt mắt lại.

Đôi vai cậu run lên từng đợt vì sợ hãi cái tát đau đớn sắp đến.
Cánh tay của Vinh Huy khựng lại, y thực sự đang rất tức giận với Vân Ngọc.

Nhưng khi y nhìn thấy vẻ mặt cam chịu đó, vẻ mặt của người thường nhìn y với sự ngưỡng mộ, im lặng nhìn ngắm y từ phía xa, và nở nụ cười cay đắng như cậu chẳng thể làm gì mỗi khi biết bao người hâm mộ vây quanh Vinh Huy.

Cơn giận của Vinh Huy chẳng thể trút xuống…
Y nhìn chằm chằm xuống Tuấn Trạch bị đánh tơi bời.

Vinh Huy kéo tay Vân Ngọc ngay lập tức, và quyết định đưa cậu ra khỏi con hẻm này.

Nhưng Vân Ngọc đã kháng cự lại.
“Vinh Huy, tôi không thể để anh ấy như thế này…”
Ánh mắt của Vinh Huy tối sầm lại, y nhìn chằm chằm vào Vân Ngọc một lần nữa.

Y không còn lý do gì để ở lại đây nữa, nhưng án mất của y chất chứa bao tổn thương, sỉ nhục và thất vọng.

Đôi mắt y đỏ hoe, như thể chỉ vài giây nữa thôi là chực trào tuôn lệ.
TIm của Vân Ngọc hẫng đi một nhịp khi cậu nhìn thấy giọt nước mắt của Vinh Huy.


Y chỉ im lặng, nhưng đôi mát của y đã nói lên tất cả những gì ẩn sâu trong lòng y.
Vân Ngọc nuốt nước bọt, cậu cảm thấy có lỗi với Vinh Huy rất nhiều, vì y thực sự là một chàng trai tốt.

Có thể ở một thời điểm nào đó, Vân Ngọc thực sự đã phải lòng Vinh Huy.

Nhưng cậu có một nhiệm vụ, một sứ mệnh ỏ thế giới này, và thế giới này rốt cuộc cũng không phải thế giới thực của cậu.

Cậu cũng đã có một người cậu yêu và ngưỡng mộ ở thế giới thực, Hàn Diệp.
“Tôi sẽ giải thích cho anh ở ký túc xá,” Vân Ngọc buông tay khỏi Vinh Huy và chạy về phía cơ thể bầm dập của Tuấn Trạch.

Cậu dùng hết sức bình sinh kéo Tuấn Trạch lên và đỡ anh đi về phía đầu kia của con hẻm.

Vinh Huy đứng lặng im trong bóng tối, y nhìn thấy hết tất cả sự cố gắng nỗ lực của Vân Ngọc chăm sóc Tuấn Trạch.
Tuấn Trạch là một tên khốn nạn, hắn đã bắt nạt Vân Ngọc lâu như vậy, hắn còn biến cậu trở thành nô ɭệ của hắn, vì hắn mà làm nhiều chuyện.

Hắn thậm chí còn khiến Vân Ngọc phải òa khóc.

Nhưng… cậu vẫn chọn thằng khốn đáng ghét đó,...!thay vì chọn y…
Một ý nghĩ tối tăm đó cứ quay cuồng trong tâm trí Vinh Huy.

Có lẽ y đã lựa chọn sai rồi.

Ván cờ tình yêu này y thua rồi… Có lẽ y quá tốt....!Người tốt sẽ chẳng nhận được gì ngoài sự cô đơn.
“Cuối cùng, đây mới là lựa chọn của cậu, Vân Ngọc..”
-------
Vân Ngọc gọi taxi và đẩy Tuấn Trạch vào trong, đưa anh đến bệnh viện gần nhất.

Tuấn Trạch vẫn bất tỉnh, có lẽ vì đau quá nên ngất đi.

Vân Ngọc phải dứng đợi bên ngoài trong khi các bác sĩ và y tá điều trị cho anh.

[Pupa: Cậu có nhận ra rằng phí điều trị sẽ tốn kém như thế nào không? Tuấn Trạch không sao đâu, anh ta chỉ ngất đi vì sốc thôi.

Cậu nên tự mình chăm sóc anh ta.]
[Haha, về chuyện viện phí, tao đã lấy ví của anh ấy.

Pupa, Tuấn Trạch siêu giàu! Anh ấy đã nhận được ba tháng tiền học bổng của tao đó, chưa kể cả thẻ tín dụng từ bố anh ta nữa.]
[Pupa: Vậy cậu định dùng tiền của anh ta để đóng viện phí?]
[Cả mua thức ăn cho tao nữa! Mày không nghĩ rằng tao xứng đáng được thưởng sao? Tao đã ăn mỳ gói và bánh khô khốc trong nhiều ngày liền.

Tao cần một bữa gà rán!!]
[Pupa: Đúng là một tên đào mỏ mà..]
Trong khi đợi Tuấn Trạch tỉnh lại, Vân Ngọc đã đến nhà hàng gần nhất bên ngoài bệnh viện và đãi bản thân bằng một suất gà rán siêu to khổng lồ..

bằng tiền của Tuấn Trạch.

Cậu trở về sau khi ăn no nê và mua thêm một ít trái cây và cháo cho Tuấn Trạch, tất nhiên tất cả đều bằng tiền của Tuấn Trạch.
[Pupa: Cậu vẫn mải hưởng thụ món ngon trong khi Tuấn Trạch đang đau đớn, thật là một người bội bạc.]
[Này, diễn xuất cần rất nhiều năng lượng chứ bộ!]
Vân Ngọc đến phòng của Tuấn Trạch và thấy anh đã tỉnh từ lúc nào.

Anh ngồi trên giường bệnh, chăm chú nhìn Vân Ngọc vừa bước vào phòng.

Cậu mua cho anh một túi trái cây và một bát cháo.
“A, tạ trời đất, anh tỉnh rồi!” Vân Ngọc đóng cửa và bước về phía Tuấn Trạch.

Cậu đặt trái cây và cháo xuống rồi đứng cạnh giường bệnh.

“Đừng lo lắng, bác sĩ nói anh không có việc gì hết, chỉ bị ngất vì sốc thôi.”
Tuấn Trạch không nói gì, anh chỉ không rời mắt khỏi Vân Ngọc.

Anh thậm chí còn không dám chớp mắt, sợ rằng chỉ cần lơ là một giây thôi cậu sẽ lại biến mất và trở về bên cạnh Vinh Huy.

Tuấn Trạch cất giọng khàn khàn hỏi, “Tại sao cậu lại giúp tôi? Cậu đang hẹn hò với Vinh Huy.

Cậu có thể bỏ mặc tôi một mình ở con hẻm tối tăm đó và đi chơi hưởng thụ với Vinh Huy.”
“Anh đang nói gì vậy chứ! Tôi sẽ không bỏ anh lại một mình!”
“Nhưng tôi là tên côn đồ thường xuyên bắt nạt cậu, thậm chí tôi đã phá hủy cuộc hẹn giữa cậu và Vinh Huy.


Cậu ấy...yêu cậu, tại sao cậu không chọn cậu ấy thay vì tôi?”
“Đây là do thương hại hay…” Tuấn Trạch để ngỏ câu nói của mình.

Anh nhìn chằm chằm vào Vân Ngọc.

Sự thật trong thâm tâm anh cũng dấy lên niềm hi vọng chứ.

Bởi vì anh thấy Vân Ngọc thật sự rất dễ thương và thú vị.

Đặc biệt khi cậu khóc, điều đó khiến Tuấn Trạch muốn bắt nạt cậu nhiều hơn nữa.
Khi hai người trao nhau nụ hôn sâu, Tuấn Trạch cũng cảm nhận được nhịp tim đập liên hồi của mình, và anh muốn nhiều hơn thế nữa.

Anh muốn nhiều hơn sự thân mật quấn quít ấy, anh muốn một người anh có thể đặt toàn tâm toàn ý yêu thương.
Có lẽ Vân Ngọc chỉ là một người xấu số ngang qua cuộc đời anh và lọt vào mắt xanh của anh.

Anh còn khá trẻ, nhưng trái tim anh mách bảo rằng anh muốn Vân Ngọc.
“...Tuấn Trạch, tất cả những điều tôi muốn là được an toàn, được ăn ngon, được có ai đó mạnh mẽ bảo vệ tôi.

Và hơn thế nữa, tôi cũng đã có người trong lòng.

Người mà có thể trao mọi thứ cho tôi… nhưng anh ấy chỉ coi tôi là một con tôm…”
“T-tôi…” Tuấn Trạch nghẹn lời.

Nếu anh biết điều đó sớm hơn, anh sẽ không bao giờ làm những điều tồi tệ thế với Vân Ngọc.

Anh dang rộng đôi tay và ôm trọn Vân Ngọc vào lòng.

Tuấn Trạch vùi đầu thật sâu vào cổ Vân Ngọc.

Anh đúng thật là thằng ngốc mà, anh thật sự hối hận về điều đó.
“Tôi xin lỗi, tôi không nhận ra điều đó sớm hơn.

Tôi cũng yêu em.”
[Pupa: Ding! Fatemeter của Châu Tuấn Trạch tăng lên 50%].