Đám lưu manh tầm 12 tên xông về phía Giai Hy, cô cẩn thận lùi lại một bước, đảm bảo không ai nhìn thấy phía sau lưng mình thì lấy roi trong vòng tay không gian ra.
Vút... cô vung roi đánh tên gần người mình nhất, tên kia không phòng bị liền bị đánh trúng, gai trên roi tạo thành một vệt dài be bét máu.
Nhìn đồng bọn nằm lê lết trên đất ôm vết thương gào thảm, đám lưu manh hơi sợ sệt lùi lại vài bước nhưng rất nhanh đã bị hành động ngoắc tay khiêu khích của cô làm cho tức giận, ngay lập tức có vài tên cầm vũ khí lên.
- Thế này mới thú vị chứ.
Giai Hy hơi nheo mắt, roi trong tay vung lên đánh về phía bọn lưu manh, động tác cực kì điêu luyện, từng nhát từng nhát đều cực kì dứt khoát và chuẩn xác.
- Ta là dải phân cách đáng eoVài phút sau, nhìn đám lưu manh lăn lộn trên đất, miệng phát ra tiếng kêu rên đau đớn, Giai Hy nhếch môi khinh bỉ.
- Mới bị đánh vài cái đã không chịu được, không có tí tố chất nào hết.[... ] Kí chủ, cô thử xát muối cùng ớt lên vết thương xem có chịu được không, còn nói họ không có tố chất, là cô quá độc ác thì có.
- A, tí thì quên mất một tên.
Cô xoay người đi đến đến góc tường tên Hổ ca đang trốn, nhìn thấy cô bước đến, hắn sợ hãi lùi lại, thoang thoảng trong không khí mùi khai của nước tiểu.
- Đúng là nhát chết mà.
" Còn không mau đem người cút, hay muốn ta gọi người vác đi nữa. "
" Em cút... cút ngay ạ. "
- -------
Nhìn đám lưu manh nâng tên Hổ ca bỏ chạy trối chết, Giai Hy cũng phủi phủi quần áo của mình vài lần rồi bỏ đi nhưng bị một cánh tay ôm chặt lấy chân cô không buông. Sau người lại thì bắt gặp ngay gương mặt đáng thương hề hề của Mặc Nhiên.
Giai Hy: Tình huống gì đây? Định ăn vạ hả?
" Tôi... tôi bị thương rồi. "
" Anh không biết đi bệnh viện sao. "
" Chân không đi được. "
" Gọi điện là được. "
" Điện thoại lúc đánh nhau bị vỡ mất rồi. " Mặc Nhiên đưa tay chỉ đống phế liệu nát bét nằm trên đất.
" Thế giờ anh muốn thế nào? "" Cô cõng tôi đi. "
" Anh bị ảo tưởng à. "
" Nhưng... " Mặc Nhiên rưng rưng nước mắt cô lỏa đảo xuýt ngã. Mẹ nó, một đại nam nhân như anh bày ra vẻ mặt như tức phụ bị trượng phu ruồng bỏ là như thế nào, thế nào hả.
[ Kí chủ, người nhìn hắn đáng thương bao nhiêu, cõng một chút cũng có làm sao đâu. ]
- Ngươi câm mồm, ngươi thì biết cái gì cơ chứ.
Haha, bắt cô cứu hắn cũng thôi đi, đằng này còn được voi đòi tiên, bắt cõng, một nữ nhân nhỏ bé, yếu đuối như cô cõng một nam nhân m9. Sao không bảo cô đi chết luôn điĐọc xong đoạn cuối của ep này mà muốn độn thổ luôn, hình tượng lạnh lùng của anh nhà bị Sói phá nát bét ngay từ những chương đầu tiên. Tội lỗi, tội lỗi quá đi.
Mặc dù tức giận nhưng sau một hồi tẩy não, uy hiếp, dụ dỗ và công kích từ ánh mắt cún con của Mặc Nhiên thì cô coi như miễn cưỡng cõng hắn, phi phi... là đỡ hắn.
" Anh ngồi yên ở đây, tôi đi mua thuốc rồi về, cấm có đi linh tinh, lạc thì tôi mới không có quan tâm anh đâu. "Giai Hy dìu Mặc Nhiên ra ghế đá gần đó ngồi, gương mặt nghiêm nghị căn dặn vài lần rồi mới bỏ đi.
Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, Mặc Nhiên khẽ nhếch môi cười tà mị. Lâm Giai Hy, biết sao bây giờ, em lỡ đánh cắp trái tim của tôi mất rồi.