[ XUYÊN NHANH ] HỆ THỐNG TÂM NGUYỆN

Chương 52: Công chúa vân nam thượng vị (26)




" Tiểu Hy... muội xem xem ta có phải bị bệnh không. Tự dưng tim đập nhanh quá. " Vân Bách Triết cầm tay Giai Hy đặt lên vị trí trái tim.

" Ồ, đúng là có bệnh này. Huynh nên tránh xa muội chút đi, nhỡ là bệnh truyền nhiễm thì khổ. " Rút vội tay về, cô nhìn hắn với ánh mắt đồng cảm xen lẫn chút xa lánh.

Vân Bách Triết:... Sao không đi theo kịch bản gì vậy. Chẳng phải trong truyện đều như thế này là sẽ tăng điểm hảo cảm sao.

" Cũng muộn rồi, huynh mau về đi, muội muốn nghỉ ngơi. " Điệu bộ đuổi khách, cô đẩy Bách Triết ra ngoài rồi đóng sầm cửa phòng lại. Nhiều lúc có đại ca gặp vấn đề ở não cũng thật khổ mà. Bây giờ đã thế này chứ để yêu cô ta thì chắc là não tàn bẩm sinh mất. Làm muội muội cũng mệt quá đi. Haiz...

Trong khi đó thì Vân Bách Triết đứng ở bên ngoài ngơ ngác con nai vàng. Người hảo soái, hoàn mĩ không tì vết như ta vậy mà bị đuổi, thậm chí còn không có một lời tạm biệt nào.

002 đang ngồi chơi game:... Đôi lúc có một kí chủ não tàn cũng thật khổ mà, còn mắc bệnh suy cấp tự luyến nữa. Haiz... cuộc đời hệ thống như nó quá mệt mỏi.

Sáng hôm sau, Giai Hy cùng đoàn binh sĩ áp giải Tuệ Ly cùng đám phản tặc đến nơi tử hình. Xuyên suốt dọc đường, cô ta luôn nhìn chằm chằm Giai Hy, không phải ánh mắt hận thù, căm tức mà ngược lại, chứa đầy ngưỡng mộ, yêu thương, thần kính.

" Đến nơi rồi, đưa tù nhân vào chỗ chuẩn bị nhận phán xét. "

" Đi, nhanh cái chân lên. " Binh sĩ đưa quân tạo phản quỳ xuống đài, đứng cạnh những đạo phủ lực lượng cầm trên tay thanh đao to, bóng loáng.

" Tuệ Ly, ngươi cấu kết với giặc Mạc La, ý định tạo phản, kết tội tử hình. Ngươi còn lời gì trăn trối không? "

" Haha, ta sống đến nay duy chỉ có hai lần là hối tiếc nhất trong cuộc đời. Lần thứ nhất đã không còn quan trọng, chỉ duy lần thứ hai, vẫn không thể cùng người đó thống nhất toàn bộ đại lục, đưa người đó trở thành vị thần tôn quý nhất. Chỉ mong kiếp sau gặp nhau sẽ hoàn thành được. "

Giai Hy đứng bên dưới nghe những lời Tuệ Ly nói, biết rằng " người đó " chính là mình nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng, vô cảm. Xin lỗi, tình cảm này căn bản ta không thể đáp trả, dù là kiếp này hay kiếp sau, sau sau nữa cũng không thể. Vì... ta không hề có trái tim, hay nói đúng hơn là nó đã hóa đen từ lâu rồi.

" Nếu đã trăn trối xong, thời gian hành quyết bắt đầu đi. "Thanh đao hạ xuống, máu tươi bắn ra tứ phía, nhuốm đỏ đài dùng để hành quyết, đầu người lăn long lóc trên nền, cảnh tượng đáng sợ, kinh dị.

Cuối cùng cũng kết thúc rồi nhỉ. Thả lỏng người, cô xoay người rời đi, ngắm nhìn con phố náo nhiệt, ghé qua mấy quán ăn đáng chén no nê, Giai Hy gọi hệ thống.

- Nhiệm vụ cùng tâm nguyện đã hoàn thành, có thể đi rồi nhỉ.

[ Ân, mời người chọn hình thức chết:

1, Bị ám sát chết.

2, Bệnh chết. ]

- Hừm... chọn bị bệnh chết đi bởi một chiến thần như ta sao có thể dễ dàng bị ám sát chứ.

[ Đã nhận được, bắt đầu thực hiện hình thức bệnh chết: 5... 4... 3... 2... 1... 0 ]

Giai Hy bất ngờ hộc ra một ngụm máu, cảm giác toàn thân suy yếu khiến cô chìm dần vào giấc ngủ. Mấy binh sĩ thì hoảng hốt tìm cách nhanh nhất đưa cô trở về hoàng cung.

- -------

" Hoàng thượng... công chúa bị mắc một căn bệnh lạ, chỉ sợ... " Thái y đứng bên cạnh chuẩn mạch, nhìn Vân Giai Thụy lo lắng đi lại trong phòng nói.

" Chỉ sợ, chỉ sợ làm sao? "

" Chỉ sợ... không thể qua khỏi đêm nay. "

" Không... không thể nào. Muội muội của ta, rõ ràng sáng nay vẫn rất khỏe mạnh mà... tại sao! " Vân Giai Thụy khụy xuống, không tin vào tai mình.

" Thần... đã cố hết sức. " Thái y thở dài một tiếng, xách hộp đồ nghề của mình nhanh chóng rời đi

Nắm chặt tay Giai Hy đang nằm thoi thóp trên giường bệnh, nước mắt Vân Giai Thụy rơi xuống. Vân Bách Triết, Âu Chính Thiên thì hốt hoảng từ ngoài cửa chạy vào. Phi ngựa nhanh, ngược với chiều gió khiến đầu tóc cùng y phục của họ rối loạn hết cả lên, nhìn thảm hại vô cùng. Nhưng họ căn bản chỉ đặt sự chú ý của mình với người con gái yếu ớt nằm trên giường, hơi thở mỏng manh có thể đứt gãy bất cứ lúc nào.

Vân Bách Triết cứ đứng nhìn Giai Hy như vậy. Cảm giác này... thật giống với thế giới trước... thứ mình coi trọng cứ vậy mà... biến mất trước mắt mình mãi mãi.

Còn Âu Chính Thiên thì chết lặng, giống như Vân Giai Thụy, hắn cũng không tin vào sự thật là người con gái trước mặt sắp chết.

Không chỉ ba người họ mà toàn bộ hoàng cung cũng nhuốm một mảnh bi thương, nhiều nô tì đã bật khóc trong thầm lặng, những binh sĩ đanh thép cũng kiềm chế đến run rẩy cả người. Trong khi đó, cô ngồi trong không gian xem phim, ăn vặt cùng hệ thống, thỉnh thoảng lại ngó xem còn bao phần trăm sinh mệnh.

[ Cảnh báo: Còn 20% sinh mệnh... 10%... 5%... 0%. ]

Chữ số 0 hiện lên, thân xác đang nằm trên giường cũng ngừng thở, lúc này, tiếng khóc đã vang vọng khắp hoàng cung. Sau khi tổ chức xong lễ an táng, ở nơi chính giữa kinh thành xuất hiện một bức tượng của một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo giáp, cầm kiếm cưỡi ngựa hiên ngang, dũng mãnh. Đây cũng coi như để tỏ lòng tôn thờ cho vị công chúa tôn quý nhưng ra đi trong căn bệnh quái ác khi mới chỉ là thiếu nữ.

_ Thế giới thứ hai kết thúc _