Edit: Chip Chip
Beta: Há Cảo
- ---------❤----------
Ngày hôm đó, Sở Liên chỉ có thể bất lực ra về. Ngay ngày hôm sau đã bị buộc phải dọn ra khỏi biệt thự, chuyển đến chung cư Thẩm Thu Bạch đã chuẩn bị sẵn cho cô ta. Nhưng có một điều cô ta không ngờ là, toàn bộ cuộc nói chuyện của cô ta với Thu Vãn đã bị một người xem quay lại từ đầu đến cuối, tương lai không xa sẽ cho cô ta một kích trí mạng.
Cùng ngày cô ta rời đi biệt thự, tập đoàn quốc tế Phú Khang đã mời truyền thông tổ chức một buổi họp báo. Trong buổi họp báo, Thẩm Thu Bạch giải thích những chuyện đã xảy ra gần đây, đồng thời hứa hẹn đã liên hệ với đội tuyển bơi lội quốc gia. Thẩm Thu Vãn sẽ mau chóng có câu trả lời cho đội tuyển, mong mọi người không quấy rầy em ấy.
Có phóng viên hỏi anh ta vì sao lại đưa Thẩm Thu Vãn tới trung tâm khống chế hành vi.
Vẻ mặt Thẩm Thu Bạch ảm đạm, trả lời: "Cho dù vì nguyên nhân gì, nhưng tôi thân là anh trai, cũng không nên lấy danh nghĩa yêu thương để làm tổn thương em ấy."
Hắn đứng lên, khom lưng về phía các phóng viên: "Bởi vì sự ngu muội của tôi, đã khiến em ấy bị tổn thương rất nhiều, cũng tạo nên ảnh hưởng không tốt đối với xã hội, hôm nay ở đây, tôi chân thành xin lỗi mọi người, mong mọi người tiếp nhận lời xin lỗi của tôi."
Đến khi buổi họp báo kết thúc, có người cho rằng tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Phú Khang có trách nhiệm, cũng có người hoài nghi đây chỉ là muốn vãn hồi lại danh tiếng với xã hội, thậm chí là lăng xê.
Nghị luận của cư dận mạng về trung tâm khống chế hành vi chưa bao giờ dừng lại, hiện tại truyền thông lần lượt vào cuộc, càng ngày càng có nhiều người công khai lên án trung tâm. Ngay cả đội tuyển bơi lội quốc gia cũng up weibo lên tiếng ủng hộ, khẳng định việc làm này xâm hại nghiêm trọng đối với nhân quyền của thanh thiếu niên, hy vọng các cơ quan có thẩm quyền tiến hành điều tra.
Lâm Ngọc cũng nhanh chóng share lại weibo của đội tuyển: "Mấy ngày trước, tôi ngoài ý muốn có ghé qua nơi này một lần, vừa vào phòng học đã thấy có không ít người quỳ lạy người thân của họ và viện trưởng. Lúc ấy, suy nghĩ đầu tiên của tôi là tôi đi nhầm vào tổ chức tà giáo rồi."
Trong Đại hội thể thao châu Á vừa qua, ở phần thi đơn và phần thi tiếp sức Lâm Ngọc liên tiếp mang về bốn huy chương vàng, biểu hiện rất đáng chú ý, hơn nữa ngoại hình cũng vô cùng bắt mắt, nên anh thu hoạch được không ít fans. Anh vừa share bài weibo này, mọi người đã dồn dập chạy tới bình luận.
"Cá của tui bổ não nhiều quá."
"Tại sao Cá Chép lại đến nơi tà ác đó? Chẳng lẽ là đi thăm Thẩm Thu Vãn à? Quan hệ của hai người là gì vậy?"
Lâm Ngọc sợ gây thêm phiền phức cho Thẩm Thu Vãn, nên nhanh chóng trả lời bình luận đó:"Không phải đâu, lúc tôi đến chỗ ấy cũng không biết cô ấy ở đó, trong đội tuyển chúng tôi cũng không thân thiết với nhau."
"Không thân, he he."
"Không thân, hì hì."
"Không thân, ha ha ha."
......
Bài weibo của đội tuyển bơi lội quốc gia được rất nhiều weibo truyền thông và đại V* share lại, ngoại trừ nội dung ủng hộ, cũng có khá nhiều ý kiến trái chiều khác.
[*] Đại V: những nick weibo Vip có số lượng người theo dõi lớn.
"Mấy năm qua, Dương viện trưởng đã dành tất cả thời gian, thậm chí hy sinh hết những kỳ nghỉ của mình để cứu vớt những người lầm lỡ, cứu lại vô số gia đình, mấy người không biết gì cả mà lên tiếng chỉ trích, mấy người còn lương tri không?"
"Con gái tôi nghiện internet cực nặng, vì để lên mạng còn trộm trang sức của tôi đi bán. Là chính Dương viện trưởng đã giúp tôi, chữa khỏi cho con gái tôi trở lại bình thường. Mấy người không biết gì cả, có tư cách gì để bình phẩm về Dương viện trưởng chứ?"
"Dương viện trưởng có cống hiến to lớn với đất nước với nhân dân, ông ấy quang minh lỗi lạc, gánh nỗi cái lạy biết ơn của chúng tôi!"
......
Ngay khi hai bên còn đang tranh luận kịch liệt, thì có một người up một bài weibo dài, tường thuật lại tất cả những gì anh ta phải nhận lúc ở trung tâm, anh ta viết: "Đến bây giờ, tôi cũng không dám nhớ lại những gì tôi đã trải qua trong khoảng thời gian đó, những ký ức ấy khiến tôi mệt mỏi nặng nề vô cùng. Tôi cũng không dám đối mặt với chính mình hiện tại, luôn cảm thấy bản thân mình như bị lột sạch da trước mặt mọi người, bên ngoài là những gì bố mẹ mong chờ, nhưng bên trong đã sớm máu thịt lẫn lộn. Lúc nào tôi cũng muốn tự sát, nhưng lại nhút nhát không dám làm thật, tôi sợ lỡ như mình không chết thì sẽ lại bị đưa vào nơi đó. Đúng vậy, đến cái chết tôi cũng không sợ, nhưng lại sợ hãi trung tâm địa ngục đó, buồn cười lắm đúng không?"
"Tôi đã mất hết tín nhiệm với bố mẹ mình, có đôi khi bọn họ chỉ cầm di động thôi tôi cũng hoài nghi bọn họ sẽ hại tôi."
"Có người nói, con của bọn họ hư hỏng, không chịu nghe lời đến cỡ nào đó, tôi biết, chính xác là có những người cực đoạn như vậy, nhưng càng là có nhiều người giống như tôi hơn. Tôi chỉ là thích âm nhạc, muốn theo đuổi giấc mơ âm nhạc của chính mình, dựa vào đâu mà bắt tôi phải nghe theo tiêu chuẩn của các người, bắt tôi phải tiếp nhận cải tạo chứ. Huống chi, cho dù là người sai trái đến cỡ nào đi nữa, trung tâm khống chế hành vi có tư cách gì để trừng phạt bọn họ? Trung tâm đó không phải cơ quan nhà nước, không có quyền lợi xét xử, đó chỉ là nơi người giám hộ chúng ta tiêu tiền mua đứt linh hồn chúng ta mà thôi."
"Mấy người vì lợi ích của mình, đem con báo cải tạo thành con thỏ trắng, để mặc mấy người ôm vào trong ngực mang ra khoe đùa. Nhưng mấy người có biết hay không, hành vi đó không phải là cải tạo, là thay thế, là mưu sát! Mấy ngươi đang giết chết những người mình luôn miệng nói yêu thương. Mấy người không hề yêu bọn họ, mấy người là yêu những thứ trong tưởng tượng của mình. Chỉ cần thực tế và ảo tưởng chêch lệch, mấy người sẽ không lưu tình chút nào mà huỷ diệt bọn họ."
"Tôi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định phải dũng cảm hơn một chút. Vì vậy hôm nay tôi lên tiếng nói ra, cũng làm những việc tôi luôn muốn làm. Nhỡ đâu?"
Ở cuối Weibo còn đăng kèm một tấm ảnh —— trong ảnh là một cổ tay nhỏ bé đầm đìa máu tươi. Nhiều người ý thức được bài weibo này rất có thể là một di thư, lập tức có người báo cảnh sát, có người khuyên giải, lại có người xem náo nhiệt, trên mạng hỗn loạn vô cùng...
Cuối cùng, người thì cứu về được, nhưng đồng thời thân phận của anh ta cũng bị công bố ra ngoài, không ngờ đó lại là con trai của phó thị trưởng thành phố A!
Ngay cả một quan chức thành phố còn có suy nghĩ ngu muội, nông cạn như vậy, rất nhiều người không hay lên mạng bày tỏ bọn họ không thể hiểu nổi thế giới này nữa. Đồng thời bọn họ cũng rõ ràng vì sao Dương viện trưởng lại dám làm việc không kiêng dè gì như vậy, thì ra là do có người đằng sau chống lưng.
Đợt sóng to gió lớn trên weibo này làm càng ngày càng nhiều người bị hại đứng ra chất vấn: "Cha mẹ, hai người nói yêu con, vậy hai người sẵn lòng nghe tiếng lòng của con sao? Hai người dám nhận những đau đớn này vì con không? Hai người còn chẳng dám xem video con phải chịu tội kìa."
Cuối cùng, trung tâm khống chế hành vi bị niêm phong, Dương viện trưởng chính thức bị thẩm vấn. Đồng thời cũng không biết là ai công bố toàn bộ thông tin của các nhân viên trong trung tâm, không ít nhân viên bị mọi người chửi rủa. Hành vi cực đoan này có lẽ chặt đứt tiền đồ của họ, nhưng mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với hành vi của chính mình.
Sự việc này náo loạn ầm ĩ hơn nửa tháng, nhưng không có việc gì là vĩnh viễn thu hút sự chú ý cả. Lúc sự việc này giảm nhiệt cũng là thời điểm Thu Vãn trở về đội tuyển bơi lội quốc gia.
Mới đầu khi cô trở lại có xuất hiện một vài tin đồn nhảm nhí, lãnh đạo trung tâm và huấn luyện viên đều tìm cô nói vài lời, cực kì lo lắng trắc trở này làm "hạt giống tốt" không gượng dậy được. Nhưng bọn họ lại nhanh chóng phát hiện, hiện tại Thu Vãn tập luyện còn nghiêm túc, chuyên chú hơn cả quá khứ, ngày nào cũng tập luyện thêm giờ. Ngay cả những động tác quen thuộc chưa đủ tiêu chuẩn cũng được cô chậm rãi điều chỉnh. Giống như chỉ trong một đêm, cô càng quen thuộc cơ thể của mình hơn.
Ngoại trừ việc ít nói, thu mình hơn ngày xưa, thì cô vẫn như bình thường, thậm chí còn tốt hơn nữa, mọi người thấy thế mới yên lòng đi. Sau khi Thẩm Thu Bạch biết được còn cười nói với thư kí: "Đưa Vãn Vãn trở lại Đội bơi lội quả nhiên là chính xác."
Thu Vãn cũng dần dần thích ứng với sinh hoạt của đội tuyển quốc gia. Nơi này mọi người đều tương đối đơn thuần, phần lớn đều thức thời không hỏi lại những chuyện cô đã trải qua tại trung tâm khống chế hành vi, coi như cô chưa từng rời khỏi dây, tuy nhiên, luôn có một ít trường hợp đặc biệt.
"Thu Vãn, vị phó thị trưởng đưa con trai đến trung tâm đã bị giáng chức rồi, cô có nghe nói không?"
Thu Vãn dừng đũa lại, ngẩng đầu nhìn người đối diện bàn ăn của mình, là Lưu Điềm của đội Hoa Du. Nguyên chủ không có ấn tượng tốt với người này, cảm thấy cô ta nói chuyện luôn âm dương quái khí, hai người cũng không nói được với nhau mấy câu.
"Vậy à?" Thu Vãn cười cười, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
"Nói ra thì, ông ta bị thế cũng là do con của mình liên luỵ, đứa con như vậy thật đúng là tới đòi nợ mà."
"Tôi không quen con trai ông ta, cũng không quen phó thị trưởng, cô muốn oán hận cái gì thì trực tiếp nói với bọn họ đi." Thu Vãn cố ý châm chọc cô ta một câu, ăn cơm cũng không để người ta yên.
"Cô....tôi cũng chưa nói gì tới cô, chỉ tâm sự với cô một chút thôi mà." Lưu Điềm hơi tức giận
"Chúng ta thân nhau lắm à?"
Lưu Điềm bỗng nhiên đứng lên, giọng nói cao vút lên: "Tính tình cô tệ thật, khó trách anh trai cô lại đưa cô tới nói đó."
"Keng......"
Một khay đồ ăn đập mạnh lên bàn, đồ ăn trong khay bị đổ ra ngoài một ít, Thu Vãn giật mình, vừa ngẩng đầu nhìn, lập tực vui vẻ nói: "Lâm Ngọc, anh trở lại rồi à?"
Lúc trước Lâm Ngọc cùng huấn luyện viên đến tỉnh H tập huấn, thời điểm Thu Vãn trở về đội anh không có ở đây. Hơn nữa trong thời gian huấn luyện đều bị tịch thu di động, tính ra thì hai người đã rất lâu không liên lạc với nhau rồi.
"Ừm." Tóc của Lâm Ngọc còn hơi ướt, có thể là do vừa mới tắm qua, trên người anh mặc đồng phục của đội bơi quốc gia, tinh thần vô cùng phấn chấn rạng rỡ. Lâm Ngọc mỉm cười với Thu Vãn, xong quay đầu nhìn Lưu Điềm, không kiên nhẫn nói: "Không ăn cơm thì nhường chỗ cho."
Gương mặt Lưu Điềm đỏ lên, cô ta cắn môi, bỏ lại một câu "Lâm Ngọc, anh thật quá đáng!" rồi tức giận quay người chạy đi.
"Cô ta là ai vậy?" Lâm Ngọc ghét bỏ đẩy khay đồ ăn của Lưu Điềm sang một bên rồi từ từ ngồi xuống
"Lưu Điềm đội Hoa Du."
"Không quen." Anh thuận miệng nói, lại tinh tế đánh giá Thu Vãn, thấy sắc mặt cô hồng hào, thoáng yên tâm nói: "Thoạt nhìn em cũng không tệ lắm, trở về đội có thích ứng được không?"
"Cũng ổn, thành tích không thể tránh khỏi bị tụt hạng, nhưng gần đây đã tăng trở lại."
"Thời gian còn dài, kĩ năng của em rất tốt, hẳn là không thành vấn đề." Anh nói xong thì dừng một chút, dùng muỗng múc chân gà cho Thu Vãn, ngượng ngùng mà nói: "Em ăn nhiều một chút."
"YOooooo~~~", Trong nhà ăn bỗng ồn ào lên, Thu Vãn vừa ngẩng đầu lên đã thấy không ít người đang nhìn bọn cô chăm chú, vẻ mặt vô cùng mờ ám.
Lâm Ngọc ho khan một tiếng: "Buổi tối em có luyện thêm giờ không?"
Thu Vãn hơi lúng túng, nhỏ giọng nói: "Có, chờ ăn cơm xong nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại đi luyện."
"Chờ anh cùng đi."
"Được."
- -------
Thu Vãn khoác khăn lông đi ra từ phòng thay quần áo, vào ban đêm đội bơi lội yên tĩnh, ngọn đèn xuyên qua cửa sổ, chiết xạ vào mặt nước, khiến cả bể bơi như phát ra ánh sáng. Người tới luyện thêm giờ rất ít, trừ Thu Vãn cũng chỉ có thêm ba nam sinh khác. Điều này cũng rất bình thường, các đội viên cả ngày đều ngâm mình trong nước, một ngày bơi hơn 1000 mét nên hầu hết mọi người đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi chứ không ai muốn xuống nước nữa.
Thu Vãn thấy Lâm Ngọc còn chưa tới, bèn khởi động làm nóng người trước, sau đó nhảy xuống bể bơi, để nửa đầu nổi lên khỏi mặt nước.
Cơ thể này cực kỳ gần gũi với nước, chỉ cần được nước vây quanh, cô đều có thể cảm giác được sự sung sướng và phấn khởi truyền vào trong cơ thể. Trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn vận dụng tinh thần lực, tinh thần lực ẩn trong từ sợi tóc đến kinh mạch, giúp cô khống chế cơ thể linh hoạt hơn, nhờ đó phát hiện được những thói quen chưa đủ tiêu chuẩn của nguyên chủ, sau đó từ từ sửa đổi.
Lâm Ngọc vừa vào bể bơi đã thấy Thu Vãn nổi lên khỏi mặt nước. Cô không mang theo kính bơi, bọt nước từ trên mặt chảy xuống cần cổ mảnh mai, rồi lại rơi vào trong nước. Thu Vãn đưa tay lau bọt nước trên mặt rồi mở mắt ra, con ngươi màu đen còn trong hơn cả mặt nước, tựa như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
"Sao giờ anh mới tới?" Thu Vãn đi qua hỏi anh.
Lâm Ngọc mặc áo khoác đồng phục của đội, đôi chân dài trần trụi đứng bên cạnh bể bơi, bởi vì phần lớn thời gian anh luôn tập luyện trong nhà nên làn da trắng hơn những người đàn ông khác, nhưng không hề có vẻ gầy yếu chút nào. Dáng người theo tiêu chuẩn "tam giác ngược" vai dài ngực rộng, eo bụng vừa thon vừa săn chắc, cơ bắp cân đối, áo khoác nửa che nửa lộ loáng thoáng có thể nhìn thấy đường nhân ngư, hơn nữa phối hợp với chiều cao tầm một mét chín của anh làm Thu Vãn vừa ngẩng đầu lên đã cảm thấy kích động vô cùng.
"Oaaaaa." Thu Vãn thấy không ai chú ý tới bên này, nhịn không được huýt sáo một tiếng.
Lâm Ngọc: "......"
- --------