Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!

Chương 60: Quỷ Vương Ngàn Năm (15)




Lăng Tiêu nhanh chóng hỏi lại: “Thấy khá hơn không?”

Không thấy, chỉ thấy toàn thân đều mệt mỏi.

Giống như bị trút hết sức lực, lực bàn tay đang nắm ở cổ tay Lăng Tiêu tăng thêm vài phần, Sở Đường mấp máy môi: “cậu..”

Lăng Tiêu thấy vậy thì gật đầu, có sức nói chuyện là ổn rồi.

Nhanh chóng thoát khỏi tay của Sở Đường, Lăng Tiêu tiếp tục nhét viên đan dược vào miệng hắn, chỉ là lần này Sở Đường vẫn mím môi không chịu ăn.

Lăng Tiêu nhíu mày, cậu có chút không kiên nhẫn, không nghĩ nhiều, cậu trực tiếp giơ tay đánh ngất Sở Đường.

Sau đó thô bạo mà nhét viên đan dược cuối cùng vào miệng hắn.

Trong cốt truyện, cho dù cả tứ đại gia tộc liên kết lại với nhau cũng không đánh bại được quỷ vương, lúc này mà gọi tới cũng không khác gì đi tặng đầu người.

Lăng Tiêu lục lại trí nhớ một lúc, bất giác bỗng nhớ ra, hình như còn có một nơi mà từ đầu tới cuối vẫn còn nguyên vẹn, chùa Hán Tự, nơi này rất nổi tiếng, nghe nói trụ trì nơi đó ngộ đạo thâm sâu.

Mặc dù cuối cùng trụ trì cũng bị mất mạng trong tay Sở Mạc Nhiên, nhưng mà chí ít ở trong thành phố này, hiện tại nó là nơi an toàn nhất.

Lăng Tiêu nhìn Sở Đường, thầm nghĩ rằng nơi này cũng không thể chống đỡ được bao lâu, chi bằng tạm thời đưa hắn tới đấy.

Thu xếp một chút, Lăng Tiêu cầm mấy lá bùa lên nhét vào trong túi áo, bùa này có thể che đi dương khí ở trên người, nếu là quỷ bình thường chắc chắn sẽ không phát giác ra được, cũng bởi vì lần trước Sở Mạc Nhiên bị thương nên thứ bùa này hắn dán ở trên người cũng có công hiệu.

Nhưng mà lúc này cả tòa nhà này đều có lệ quỷ vây quanh, chỉ cần bọn họ bước ra khỏi cửa, e rằng Sở Mạc Nhiên sẽ biết ngay lập tức, chỉ cần là người có nguy cơ ngăn cản hắn ở bên Kỳ Ngôn, Sở Mạc Nhiên đều giết chết không tha, hắn chờ đợi hai nghìn năm, oán khí không phải là ít.

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm những cô hồn đang bay lượn ngoài cửa sổ, khuôn mặt tụi nó dữ tợn, tham lam như nhìn thức ăn mà nhìn bọn hắn.

Lăng Tiêu đen mặt, không nói một lời liền đi tới kéo rèm lại, nghĩ nghĩ hắn quyết định đánh liều một phen, chịu đựng sức ép của thiên đạo mà xây dựng không gian thông đạo.

Vi diện này rất loạn, dường như sắp muốn băng, vậy nên thiên đạo vì phản kích mà phát ra sức ép cực lớn đối với vật từ bên ngoài tiến vào.

Mặc dù tinh thần lực của hắn đủ lớn, nhưng mà chống đỡ cũng không được bao lâu.

Mồ hôi trên trán chảy xuống, Lăng Tiêu cắn răng, tập chung tinh thần mà xây dựng thông đạo, để nắm giữ phép tắc không gian rất khó, bởi vậy xây dựng lối đi cũng rất phức tạp, huống chi lúc này hắn còn bị thiên đạo chèn ép, mất cả nửa tiếng, Lăng Tiêu mới làm xong.

Cũng may vì để tránh để không bị phát hiện hắn có đánh ngất Sở Đường lần nữa cho chắc ăn.

Nhìn Sở Đường nằm ở dưới đất, Lăng Tiêu không nhanh không chậm mà đưa tay cầm lấy cổ chân hắn, kéo hắn về phía không gian màu đen mới xuất hiện ở trong phòng.

Bởi vì tinh thần lực có hạn, Lăng Tiêu cũng chỉ xây dựng được thông đạo đi xa được một trăm mét, vừa trùng hợp đến được gara để xe.

Cũng may bên dưới này lại chẳng có cô hồn nào đang du đãng, Lăng Tiêu không nói một lời liền kéo Sở Đường lên xe, sau đó dựa theo bản đồ hệ thống phát đến chùa Hán Tự.

Do hôm nay thời tiết xấu, nơi này vốn đông đúc nhiều hương hoả bỗng trở nên lưa thưa, vắng lặng, tới cổng chùa Lăng Tiêu mới biết, thì ra hôm nay chùa đóng cửa!

???

Chùa cũng có quy định làm việc nữa hay sao?

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm cánh cửa màu đỏ đang đóng một lúc, sau đó không nhanh không chậm mà bước xuống xe, gõ cửa.

Cộc, cộc.

Tới tiếng thứ ba thì cánh cửa hai bên mới mở ra, người mở cửa là một hòa thượng mặc áo màu xám tro, trên cổ còn đeo một chiếc vòng cổ có những chuỗi hạt lớn.

“A di đà phật, xin lỗi thí chủ, hôm nay chùa không tiếp khách” Hòa thượng tuổi trung niên chắp hai tay ra trước mặt, y hơi khom người xuống mà chào hỏi.

Tới khi ngẩng đầu nên thấy thiếu niên kia trên áo dính đầy máu mới sửng sốt một chút, hoà thượng mấp máy môi, giọng nói giống như đang thăm dò: “thí chủ..”

“Tôi tới gặp trụ trì”

“Thí chủ, trụ trì nói rằng hôm nay không tiếp khách, vẫn là mời người về cho” hòa thượng ôn tồn giải thích, giọng điệu nhẹ nhàng, không nhanh không chậm.

Nhưng Lăng Tiêu vẫn không từ bỏ, hắn nhìn nhìn hoà thượng trước mặt, sau đó lên tiếng: “sư thầy có thể nói với trụ trì được không? Trong đó còn có người bị thương”

Nói rồi hắn chỉ vào chiếc xe đang đậu ở phía sau.

“Này..” Bị thương không phải nên đưa đi tới bệnh viện sao? Mang tới chùa làm gì?

Lại nghe thiếu niên kia nói tiếp: “sư thầy, cứu một người còn hơn xây bảy tòa tháp, nếu mà người còn không đi mau e rằng hắn sẽ không qua khỏi mất”