Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!

Chương 57: Quỷ Vương Ngàn Năm (12)




Thế gian này cũng thật tài tình, khi trước hắn toàn đi ngược người ta, bây giờ thì lại bị người ta ngược lại, chẳng lẽ báo ứng đến rồi???

Suy nghĩ miên man, Lăng Tiêu nằm trên ghế ngủ đi từ lúc nào cũng không hay, tới khi Sở Đường đi về thì cũng chỉ thấy hắn nằm không chút hình tượng nào ở trong phòng khách.

Sở Đường tới cạnh hắn, không nhanh không chậm mà nhấc chân đạp hắn xuống đất.

???

“Đứa nào đạp lão tử!” Lăng Tiêu tức giận mà đứng bật dậy, hắn theo phản xạ mà quan sát xung quanh, tới khi ngẩng đầu lên thì mới thấy thân áo đen cao mét chín đứng trước mặt mình.

Lăng Tiêu:......

“Anh bị bệnh à?” Bởi vì thân thể này cao có mét bảy năm, vậy nên khi nói chuyện với Sở Đường Lăng Tiêu phải ngẩng đầu lên để nói, mạc danh khí thế giảm đi không ít.

Sở Đường mặc kệ hắn có phải là đang tức giận hay không, y chỉ bình đạm nói: “đi theo tôi ra ngoài một chuyến”

Lăng Tiêu tức giận tới mức bật cười, biểu tình giống như không tin nổi hắn đang nói gì, cậu lặp lại: “anh nói cái gì cơ?”

“Đi với tôi ra ngoài một chuyến”

“A, mặt mũi của anh thật là lớn, đây là thái độ của anh để cầu người khác à?” Nói rồi Lăng Tiêu dứt khoát nằm lên trên ghế, vẻ mặt cực kỳ thiếu đánh: “không đi!”

“Cậu không muốn quay lại ký túc xá lấy đồ?”

“Không đi, ai muốn đi thì đi”

Sở Đường liếc mắt nhìn hắn, cũng cảm giác được nói chuyện với tên ngốc tử này là vô ích, vậy nên hắn chỉ nhàn nhàn mở miệng: “vậy thì tôi đi, cậu ở yên trong nhà, đừng có chạy lung tung”

Đợi tới khi Sở Đường mở cửa bước ra ngoài rồi Lăng Tiêu mới phát giác được thứ gì đó không đúng, tên Sở Đường này thường thường chẳng quan tâm gì tới hắn, tại sao lúc này lại nhiệt tình như vậy?

Ký túc xá, Kỳ Ngôn, Sở Mạc Nhiên..hắn phát hiện ra cái gì rồi? Đã vậy khi trước hắn còn cùng Đường Thế Nhân đi tới ngôi mộ kia nữa.

Chết tiệt!

Lăng Tiêu bật người ngồi dậy, sau đó nhanh chóng chạy đến gara để đuổi theo Sở Đường.

Nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu đen vẫn đang đậu ở bãi đỗ xe, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẫn còn kịp.

Bước chân đi đến gần, Lăng Tiêu bình tĩnh gõ vào cửa kính.

Kính cửa xe từ từ hạ xuống, Sở Đường lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, y còn không quên cười nhạo một tiếng: “tôi còn tưởng cậu cho dù có đánh chết cũng không chịu đi cơ đấy, thế nào, nghĩ thông suốt?”

Lăng Tiêu cắn răng: “anh rốt cuộc có mở cửa xe ra hay không?”

Lúc này hắn cũng chắc chắn rằng Sở Đường chuyên môn ngồi ở đây chờ hắn, khu ký túc xá chỉ cho sinh viên đại học vào, người bình thường muốn đi vào cũng chỉ có thể lén lút trèo tường cậy khoá, cơ mà nếu có hắn đi cùng thì Sở Đường ra vào sẽ thuận lợi hơn.

Cũng không biết vì sao Sở Đường chắc chắn rằng Lăng Tiêu sẽ chạy theo, có lẽ là có chút nghi ngờ hắn đi.

Ngồi vào trong xe, Lăng Tiêu cũng chẳng muốn quản việc Sở Đường đang nghĩ cái gì, lúc này hắn vẫn đang tìm cách xem nên giải quyết mọi chuyện ra sao cho hợp lý.

Cùng lúc đó, Sở Đường nhét một tấm bùa vào trong tay hắn.

Lăng Tiêu sửng sốt, cầm lên hỏi: “đây..”

“Có thể giúp cậu che đậy dương khí, phàm là người âm thì sẽ không thể nhận ra khí tức của cậu”

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm tấm bùa, thầm nghĩ, cái này công dụng cũng không khác gì thuật ẩn thân đấy chứ.

Sở Đường giải thích xong cũng không để ý tới cậu nữa, hắn nhấn ga đi thẳng.

Quỷ khí ở trong khu ký túc xá lúc này rất nồng đậm, người bình thường không thấy được, nhưng Sở Đường từ nhỏ đã theo sư phụ học đạo, lại có thêm thiên phú bẩm sinh, con mắt âm dương của hắn cũng đã được mở ra từ lâu, nên vừa mới bước tới đây, Sở Đường là người đầu tiên phát giác ra được.

Sở Đường hơi nhíu mày, hắn không yên tâm mà dặn đi dặn lại Lăng Tiêu: “chút nữa đánh nhau cậu tuỳ tiện tìm một góc trốn, đừng có chạy ra ngáng chân tôi”

“....”

Lăng Tiêu cự tuyệt giao tiếp với Sở Đường, hắn không nhanh không chậm đi tới cửa phòng ký túc xá của mình, chỉ là tay vừa chạm vào cửa thì liền khự lại, cả người hắn cứng đờ không nhúc nhích.

Tiếng rên rỉ cùng thở dốc dồn dập từ bên trong phát ra.

Qua khe cửa, Lăng Tiêu thấy hai thân thể trần như nhộng đang quấn lấy nhau trên giường.

“....”

“Ưm, Mạc..Mạc Nhiên, thả, thả tôi ra, người trong ký túc xá cũng sắp, sắp về rồi..a”

Sở Mạc Nhiên không những không dừng lại, hắn còn cười khẽ mà cắn vào tai Kỳ Ngôn, nơi này, kiếp trước hắn cũng đã từng chạm vào, của hắn, của hắn, càng nghĩ dục vọng trong người Sở Mạc Nhiên lại tăng thêm vài phần, cảm nhận được từng lớp da thịt nóng bỏng ở bên dưới, hắn nhẹ nhàng mà vuốt ve nó: “ân, Ngôn Nhi sợ sao?”

Nói rồi hắn còn cúi xuống chạm nhẹ vào lỗ tai của Kỳ Ngôn, thả một luồng khí nóng, không biết hắn đã nói cái gì, mặt của Kỳ Ngôn bỗng trở lên đỏ bừng, hắn mạnh bạo muốn đẩy Sở Mạc Nhiên ra, quát lớn: “lưu manh!”

“Cũng chỉ lưu manh với một mình ngươi mà thôi”nói rồi, hắn lại cúi xuống, hôn lên bờ môi mềm mại của y.

Mà Lăng Tiêu đứng ở bên ngoài cửa bị dọa tới ngốc rồi, từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ xem mấy cái chuyện nam nữ giao hợp, huống chi lần này lại là hai nam nhân làm chuyện đó, không, là quỷ với người làm chuyện đó!

Sở Đường thấy Lăng Tiêu ngốc ngốc đứng ở cửa liền nhíu mày, hắn nhanh chân bước tới gõ vào đầu của cậu: “cậu làm cái gì vậy”

“Ưm..ưm, Mạc Nhiên, dừng lại”

“.....”

Sở Đường ngây người, hắn liếc mắt nhìn vào bên trong khe cửa, khung cảnh mờ ảo hiện ra, đôi chân thon dài trắng nõn, thân thể giao điệp..

“.....”

Lại quay sang thấy Lăng Tiêu đang đỏ mặt đứng ở bên cạnh, Sở Đường liếc nhìn cậu ánh mắt đầy thâm ý.

“.....”