Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!

Chương 55: Quỷ Vương Ngàn Năm (10)




Kỳ Ngôn ngây người ra một lúc, cậu mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Sở Đường lạnh nhạt nhìn hắn, đưa tay đẩy mắt kính lên, mãi sau hắn mới lên tiếng: “nói đi, cậu đã gặp phải thứ gì?”

Bằng không thì trên người cũng không dính quỷ khí của lệ quỷ, ngay cả trong hơi thở cũng có, Sở Đường có chút hoài nghi thiếu niên đang đứng trước mặt mình này đang dưỡng quỷ.

Lăng Tiêu ngay lập tức liền đứng ra trước mặt Kỳ Ngôn, hắn dùng ánh mắt bất thiện nhìn vào Sở Đường: “con mẹ nó Sở Đường, anh lại phát bệnh cái gì? Đây là bạn của tôi đấy!”

“Tôi không quan tâm, nhưng cậu ta có khả năng là đang dưỡng quỷ”

“Có khả năng chứ không phải là cậu ấy có nuôi, hai khái niệm này khác nhau hoàn toàn đấy!” dừng lại một chút Lăng Tiêu mới nói tiếp: “Sở Đường, anh rốt cuộc là không hiểu hay vẫn đang giả vờ ngu?”

“Cậu thì biết cái gì” Sở Đường dùng ánh mắt như nhìn thiểu năng nhìn hắn, sau đó nhàn nhạt nói: “cũng phải, ngay cả nội dung cơ bản để nhập môn cậu cũng học không xong thì làm sao mà hiểu được những thứ này, tránh sang một bên đi”

Lăng Tiêu:.........

Nếu nguyên chủ ở đây thì chắc rằng cũng bị tên này làm tức đến chết mất, mỗi một chữ được nói ra từ miệng hắn đều là những lời chế giễu, thật sự là không đâm sâu vào vết thương của người ta thì không từ bỏ mà.

Nhưng mà dựa vào thiết lập của nguyên chủ, Lăng Tiêu vẫn cãi cố: “không phải là vừa mấy hôm trước chúng tôi bị ngất trong hang động kia hay sao? Tôi cũng bị âm khí nhập thể, cậu ta có cũng là bình thường mà”

Sở Đường nhíu mày: “tôi có đưa nước cho cậu ta uống”

“Nước? Đừng bảo là anh đưa bùa cho Kỳ Ngôn, sau đó nói với cậu ấy rằng: ‘đốt nó lên thành tro rồi hoà với nước để uống’ nhá?”

Lăng Tiêu nhìn biểu tình trên mặt Sở Đường hắn liền biết mình đoán trúng rồi, hơi nâng cằm lên, Lăng Tiêu mới nói tiếp: “đừng bảo là cậu ấy, cho tôi tôi cũng không muốn uống”

Nghe vậy, Sở Đường quay sang nhìn Kỳ Ngôn, hỏi: “cậu không uống?”

Kỳ Ngôn lắc đầu.

Sở Đường trầm mặc một lúc, trên người nếu bị dính quỷ khí mà không giải trừ ngay lập tức thì sẽ ảnh hưởng tới dương khí của thân thể, khi ấy sẽ câu dẫn rất nhiều những vong hồn từ nơi khác tới quấy nhiễu, nếu vậy thì trên người thiếu niên trước mặt này có âm khí là một điều rất bình thường.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng Sở Đường cũng lấy một tấm bùa ra đưa cho Kỳ Ngôn: “thứ này có thể tạm thời ngăn không cho những vong hồn khác tới cạnh cậu, nhưng mà muốn giải trừ triệt để thì cậu nên làm theo lời tôi nói, đốt tấm bùa kia lên rồi hoà với nước uống”

Kỳ Ngôn do dự một chút, cuối cùng cũng nhận lấy tấm bùa, cậu mỉm cười: “cảm ơn”

Sở Đường thu tay lại, y chẳng nói chẳng rằng mà nhìn người vẫn đang lảm nhảm bên tai mình từ nãy tới giờ.

“Hừ, tôi đã nói rồi mà..á, anh làm gì vậy?!” Lăng Tiêu sững sờ khi cổ tay của mình bỗng bị một bàn tay khác nắm lấy.

“Đi theo tôi tới gặp sư phụ”

Đường Thế Nhân khi trước được Sở Đường gọi tới thành phố này cũng đã đến đây, vốn chỉ nghĩ một mình mình đi đón ông ấy là được, ai ngờ lại gặp phải những chuyện như vậy, nên Sở Đường nhân tiện kéo Lăng Tiêu đi cùng luôn, có một số chuyện, rốt cuộc cũng phải làm cho rõ ràng.

Kỳ Ngôn ngây ngốc đứng ở sân trường nhìn bóng dáng hai người dần biến mất, ánh mắt ảm đạm một chút, lúc sau, một luồng khí lạnh không biết từ đâu tới bao trọn lấy hắn khiến cả người hắn cứng đờ.

Sở Mạc Nhiên tiến tới gần Kỳ Ngôn, hắn giang tay ôm trọn lấy y, hơi thở lạnh lẽo cứ vậy mà phả vào tai cậu: “hoàng thúc..”

Kỳ Ngôn hít một hơi thật sâu, như thể muốn thoát ra khỏi vòng tay của hắn, cậu xoay người lại lớn tiếng: “tôi đã nói là đừng gọi tôi như vậy! Anh còn muốn hại thêm bao nhiêu người nữa!!”

Đồng học xung quanh:.......

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn Kỳ Ngôn, nơi này ngoại trừ cậu ta ra thì cũng chẳng có ai có thể nhìn thấy tên quỷ vương kia, vậy nên những lời khi nãy cậu ta nói ra, mọi người chỉ nhìn thấy cậu ta đang nói chuyện với không khí!

Đáng tiếc, còn trẻ như vậy mà não lại có vấn đề, đồng học qua đường a tỏ vẻ.

Sở Mạc Nhiên nhìn thấy thái độ của Kỳ Ngôn như vậy thì sững sờ trong giây lát, hắn ta mấp máy môi: “Hoàng..Ngôn Nhi”

“Cậu còn muốn hại thêm bao nhiêu người nữa?” Kỳ Ngôn thất thần nhìn hắn, người này không biết từ đâu hiện ra tới, vừa gặp mặt đã nói yêu hắn, yêu hắn tới mức chỉ cần hắn vừa nói chuyện với người xung quanh đã muốn hại họ? Tới mức mà trong miệng vẫn lẩm bẩm tên người khác mà không phải hắn?

Cái gì mà kiếp trước kiếp này? Cho dù có là thật đi chăng nữa thì người đó vẫn không phải hắn, nếu đã đi đầu thai, vậy tức là ân oán gì đấy cũng đã buông bỏ, luân hồi bao lâu, những thứ xưa đã không còn liên quan tới hắn nữa.

Chỉ là khi gặp người này, Kỳ Ngôn không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng.

Kỳ Ngôn xoay người, cũng bỏ đi mất.