Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!

Chương 107: Đại Tướng Uy Vũ (xong)




"Chết, chết rồi sao?" An Hàm sững sờ.

Lăng Tiêu hắn như vậy thì bật cười một tiếng, tay lại cầm hũ rượu lên uống thêm một hớp: ''cậu sợ cái gì? Dù gì cũng không phải Cố Thừa Duật tôi"

Nói rồi, Lăng Tiêu buông hũ rượu xuống đất, lưng hắn dựa vào thân cây, ánh mắt nhìn về phía bầu trời.

Từ đầu tới cuối, ánh mắt Lăng Tiêu vẫn bình tĩnh như vậy, giọng điệu không có chút nào gọi là khổ sở hay thống hận, thật sự giống như chỉ đang kể lại câu chuyện của người khác.

Nhưng khi An Hàm nhìn hắn, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng.

Lăng Tiêu không để ý, một lúc lâu sau y mới lại lên tiếng: ''thật ra sinh mệnh ngừng lại cũng không hẳn là kết thúc..An Hàm, cậu nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời kia không? Có lẽ ở một nơi cậu không nhìn thấy, em cậu vẫn đang sống, nó cũng đang tỏa sáng như những ngôi sao trên bầu trời"


An Hàm nhìn theo ánh mắt của Lăng Tiêu, một lúc lâu vẫn không lên tiếng.

Đêm lạnh, trong rừng, hàng cây phát ra những âm thanh xào xạc, hai người bọn họ, một người tùy ý dựa vào thân cây, một người cẩn trọng ngồi bên cạnh nấm mồ, tuy ngồi cạnh nhau, nhưng mỗi người đều mang theo một ý nghĩ riêng, chỉ là thi thoảng, đống lửa đỏ rực bên dưới lại phát ra những âm thanh tích tách, giống như giọt nước rơi xuống đáy hồ, khiến cảm xúc của bọn họ giao động.

Nơi này không ở lại được lâu, Lăng Tiêu và An Hàm ngồi đây một lúc rồi cũng lên đường.

Khác với bọn họ, Mạc Lâm trung uý lại là một người đàn ông trung niên già dặn, người này tính tình cương trực, thẳng thắn, khi xưa được cha của nguyên chủ tin dùng, tuy chức vị không phải là rất cao, nhưng ngay cả Cố Thừa Duật cũng kính nể gọi y là chú.


Lăng Tiêu cũng không tuỳ tiện thay đổi mối quan hệ của nguyên chủ, y vẫn theo như lúc trước mà xưng hô với Mạc Lâm.

"Chú, việc này phải nhờ chú vất vả đi một chuyến rồi"

Mạc Lâm cười cười, bàn tay thô ráp đặt trên vai Lăng Tiêu vỗ vỗ vài cái: "thằng nhóc này, con đã gọi chú một tiếng chú, làm sao lại phải khách sáo như thế chứ? Chưa kể chú cũng là người dân của nước Nam, là người trong quân đội, việc này vốn là trách nhiệm của chú.." dừng lại một chút, Mạc Lâm thật sâu nhìn Lăng Tiêu, lại giống như từ trong khuôn mặt của y nhìn tới một người, lúc lâu sau ông mới cười nói: "đứa nhỏ trưởng thành, cha cháu mà thấy cháu như thế này, chắc chắn sẽ rất tự hào về cháu.."

"Chú?"

Mạc Lâm nghiêng mặt sang chỗ khác tránh đi tầm mắt của Lăng Tiêu, sau đó mới nói: "đi đi, việc còn lại cứ giao cho chú"


Lăng Tiêu biết mối quan hệ giữa Mạc Lâm và cha nguyên chủ không tầm thường, hắn mím môi, cũng không nhìn thêm người đàn ông vì đang kìm chế mà bả vai đều hơi run lên kia.

Lăng Tiêu xoay người lại, hắn ngẩng mặt lên nhìn bầu trời, ánh mắt trầm lặng không rõ cảm xúc, chỉ là hắn biết, có những việc vẫn nên kết thúc rồi.

Lâm Thành, Tây Thành, Nam Thành, Đông Thành, Đông Kinh, Nam Kinh nằm ở phía Bắc gọi là phương Bắc.

Còn Hoa Kinh, Tây Kinh, Hoa Thành, An Thành, Quỷ Thành ở phía Nam được gọi là phương Nam, tuy cả hai phương Bắc, Nam bên ngoài đã được thống nhất gọi chung là Nam quốc, nhưng mà bên trong lại ngầm bị chia rẽ, cha của nguyên chủ khi mất có hai người con, một đứa con nuôi và một đứa con đẻ.

Cố Thừa Duật là con ruột, hắn ta danh chính ngôn thuận mà đi lên kế nghiệp cha hắn, Cố Tư Nam là con nuôi, được cha của nguyên chủ bồi dưỡng từ nhỏ để ở bên trợ giúp Cố Thừa Duật.
Nhưng mà khi ấy nguyên chủ đã có Lương Nhất ở bên, vả lại hắn nghĩ Cố Tư Nam tâm tư không đơn thuần mà vứt hắn sang một bên không quan tâm, hai người này sau đó vì hiểu lầm mà khiến cho quan hệ của bọn họ tan vỡ, Cố Tư Nam tức giận bỏ đi phương Nam, khi ấy nơi đó loạn lạc, Cố Thừa Duật cứ nghĩ rằng Cố Tư Nam sẽ chết ở nơi bạo loạn đó, nhưng Cố Tư Nam tài giỏi, khi ấy hắn mới có hai bảy tuổi mà có thể dùng chính tài sức của mình mà chiêu mộ binh sĩ, dẹp yên được giặc bên trong và ngoài.

Từ đó người dân ở phương Nam đều nghe theo hắn, đưa Cố Tư Nam lên thành thống đốc, trở thành nơi cai trị kinh tế độc lập, Cố Thừa Duật sau đó cũng không giao lưu gì với Cố Tư Nam mà chuyên tâm thống trị phía Bắc, nhưng mà được vài ba năm liền bị phương Tây chen vào, khi ấy nguyên chủ cố chấp, nếu hắn khiến cho Cố Tư Nam giúp đỡ thì có thể đánh đuổi được quân Pháp rồi, cũng không phải liều mạng.
Lăng Tiêu mới không giống như nguyên chủ, hắn để Mạc Lâm trung uý đi tới Hoa Kinh tìm Cố Tư Nam, hiện tại vũ khí không đủ dùng, quân lực còn suy yếu, hắn cần thêm viện binh.

Mà Cố Tư Nam này tuy bề ngoài lạnh nhạt, tâm tư khó dò, nhưng thật chất hắn rất quan tâm nguyên chủ, Lăng Tiêu tới bây vẫn nhớ tới hình ảnh cuối cùng lúc tiếp thu cốt truyện, Cố Tư Nam khi nghe tin Cố Thừa Duật bị bắt lại, đêm khuya hắn ta vội vã chạy từ Hoa Kinh tới Đông Kinh, đáng tiếc khi thấy người thì cũng chỉ nhặt được xác.

Cửa hàng hệ thống bởi vì 666 đang thăng cấp mà đã bị đóng băng, Lăng Tiêu chỉ có thể dựa theo trí nhớ của bản thân và đống đồ trước mắt mà chế tạo vũ khí.

Lại nói Pháp quốc lúc này cũng đang bị Anh quốc xâm chiếm, chắc chắn sẽ không trụ được lâu.

Vẫn tiếp tục đi theo kế hoạch, mấy ngày này, Lăng Tiêu cùng với An Hàm mang theo quân đội đi đánh chiếm khắp nơi, dùng súng bắn rơi máy bay của Pháp, thậm chí còn dùng bom nổ căn cứ của bọn họ.
Pháp quốc và Nam quốc giằng co ba tháng, cuối cùng Pháp quốc không chịu được nữa mà đầu hàng.

Đứng trước sân bay, Lăng Tiêu nghi hoặc mà nhìn Laure, hắn chỉ thấy người trước mắt này càng thêm điên cuồng, Laure từ lâu đã mất đi vẻ mặt ôn hoà, việc gì cũng nắm chắc phần thắng trên bàn tay, mà hiện tại, gã ta hiện giờ rất phù hợp với trạng thái của kẻ thua cuộc.

Của kẻ thua cuộc.

Laure cười lạnh một tiếng, dã tâm của gã từ xưa tới nay đều lớn, tuyệt đối sẽ không để bản thân mình chịu thiệt bất cứ chuyện gì, nếu nói gã sẽ thoả hiệp, vậy thì càng phải nói rằng gã ta sẽ khiến cho tất cả mọi người đều phải đồng quy vu tận, cùng nhau đi xuống địa ngục, bởi vì gã ta chính là kẻ điên, phải, là kẻ điên.

Laure cười cười, bàn tay xương khớp rõ ràng cầm thật chặt khẩu súng, gã nhấc tay lên, dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, gã nhẹ nhàng bóp còi một cái.
Đồng tử của Lăng Tiêu hơi co lại, y nhanh chóng giơ súng mà bắn vào tay của gã, nhưng vẫn không kịp.

Bùng!

Quả bom thứ nhất nổ lên, mặt đất trấn động kịch liệt, Mạc Lâm nhìn Laure, ông không nhịn được hét lớn một tiếng: "Mày điên rồi!"

Laure giống như không thấy, hắn ta chỉ cười cười nhìn Lăng Tiêu, cùng với vết máu ở khoé miệng, khuôn mặt của gã càng trở lên điên cuồng: "ngài tổng tư lệnh, tuy không sinh ra cùng một ngày, nhưng chúng ta có thể chết cùng một ngày, vậy nên, cùng nhau xuống địa ngục đi, hâhhahahaa" vừa nói, gã vừa cầm súng bắn vào mấy thùng xăng bên cạnh.

"Dừng lại đi, cậu thua rồi" Lăng Tiêu lạnh lùng nói.

Laure bật cười, ánh mắt ôn nhu thâm tình ẩn ẩn chút hưng phấn: "hahaha, ngài tổng tư lệnh, không, Cố Thừa Duật, nếu khi trước cậu ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ bằng lòng mà tha cho cậu, thậm chí sẽ cho cậu nhiều hơn những thứ mà cậu muốn kìa, nhưng cậu hết lần này tới lần khác lại khiêu chiến hết sự nhẫn nại của tôi.." nói tới đây, ánh mắt của Laure bỗng trở lên lạnh băng, gã thật sâu mà nhìn Lăng Tiêu, âm thanh khàn khàn giống như phát ra từ tận đáy họng: "vậy nên, chúng ta cùng nhau đi chết đi!"
Gã không cam lòng, không cam lòng, rõ ràng thắng lợi đã nghiêng về phía gã, tại sao lại bất thình lình nhảy ra một Cố Thừa Duật!

Nếu như không phải lần trước gã không nhẫn tâm, chắc chắn những người trước mắt này đều đã nằm dưới đống mồ!

Laure nghiến răng, âm thanh khàn khàn mà hét lên: "tới! Gϊếŧ chết bọn chúng!"

"Ở sân bay có mai phục!" Cố Tư Nam quay mặt nói với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Laure thật sự là tên điên, hắn ta biết rằng mình sẽ không thắng được nên đã cho người mai phục ở đây kéo dài thời gian không cho quân Lăng Tiêu chạy, bên dưới lại còn dấu thêm bom và dầu hoả, hành động này hoàn toàn là muốn chết cùng bọn họ.

Lăng Tiêu cau mày, lúc này hắn chỉ có thể ở đây đánh lại những người này mà kéo thêm thời gian cho người phía sau chạy thoát.
Một viên đạn không biết từ đâu bay về phía Lăng Tiêu, trong lúc Lăng Tiêu đang tính chạy tránh thoát thì đã có một bóng người mặc quân phục màu xanh bay về phía y, Lăng Tiêu ngây người ra một chút, rồi nhanh tay đỡ lấy người kia.

Một, hai, ba, ba viên đạn liên tiếp lại lao tới, đều là người kia gồng mình chắn lại, bởi vì do nguyên nhân do chiều cao, Lăng Tiêu không thấy được vẻ mặt của người kia, y chỉ cảm thấy người đang dựa vào mình khẽ run lên, nhưng bàn tay của hắn ta vẫn gắt cao bám lấy vai của Lăng Tiêu, giống như đang kiềm chế để mình không phát ra tiếng.

Lăng Tiêu sững sờ, y ngẩng mặt lên nhìn sườn mặt của người kia: "An Hàm?"

"Đại tướng.." An Hàm thì thào, giọng nói bởi vì nhịn đau mà phát run, khuôn mặt của y lúc này đã trở lên trắng bạch, mồ hôi lấm tấm ở trên trán.
"An Hàm, cố lên một chút, tôi đưa cậu ra khỏi chỗ này"

"Đại tướng.." An Hàm chặn lời y lại, không đợi Lăng Tiêu nói thêm, An Hàm đã đưa tay ôm chặt lấy y vào lòng, đầu hắn vùi ở cổ y, âm thanh thì thào: "đừng đi"

Đừng đi, hai chữ này, giống như một lời khẩn cầu.

Ngón tay run lên một cái, Lăng Tiêu chỉ thấy bàn tay mình đặt ở lưng An Hàm có chút ướt, không, toàn là máu, là máu của An Hàm đã vì đỡ đạn.

Lăng Tiêu im lặng, thật ra hắn muốn nói, viên đạn ấy hắn có thể tránh được, nhưng mà lời vừa tới cổ họng liền bị nghẹn lại, không đợi y lên tiếng, An Hàm đã ôm y xoay người lại, Lăng Tiêu nhíu mày, lại thấy người kia khẽ rên lên một tiếng.

"An Hàm? An Hàm?!"

"Đại tướng..không cần, không cần lo cho tôi.."

Lăng Tiêu tức giận: "cậu bị ngốc sao? Tưởng thân mình làm bằng sắt đá mà thay tôi chắn đạn?!"
Nói rồi Lăng Tiêu đỡ An Hàm ngồi xuống, nơi này là chiến trường, y chỉ có thể tạm thời tìm chỗ nấp mà xem vết thương cho hắn, nhưng tay vừa chạm tới áo đã bị An Hàm chặn lại.

An Hàm cầm tay y, yếu ớt mà nở nụ cười: "đừng, đại tướng, mau đi đi, nếu không..nếu không, nếu không sẽ không kịp nữa"

Lăng Tiêu dừng tay lại, ánh mắt phức tạp mà nhìn An Hàm, hắn mím chặt môi, sau mới lên tiếng: "tôi đáng để cho cậu làm vậy sao?"

"Đáng" An Hàm mỉm cười, ánh mắt chăm chú mà nhìn Lăng Tiêu, giống như muốn khắc sâu khuôn mặt hắn vào trong linh hồn: "đáng, từ, từ khi ngài đi tới, dùng tay lật hết đống đổ nát, đưa tôi ra khỏi bóng tối, mạng..mạng của tôi đã thuộc về ngài.."

"Đại tướng, Thừa Duật..ngài từng nói, nói rằng sinh mệnh ngừng lại, cũng, cũng không hẳn là kết thúc, nếu lần sau gặp lại, ngài, ngài bảo vệ tôi được không? Chúng ta, chúng ta xem như hoà nhau.." Nói tới câu sau, An Hàm vẫn chăm chú nhìn Lăng Tiêu, thấp thỏm mà đợi câu trả lời của y, thấy y thật lâu vẫn chưa trả lời, An Hàm miễn cưỡng cười một cái, hắn biết kết quả sẽ như vậy, nhưng vẫn cố chấp muốn thử, muốn sự tồn tại của hắn sẽ đặc biệt ở trong lòng y, tuy biết vậy, nhưng tim vẫn hơi đau.
An Hàm nhắm mắt lại, hắn từ từ cảm nhận sự xói mòn trong cơ thể, dẫu vậy, nếu có thể trở lại một lần nữa, hắn vẫn sẽ chọn như thế, chỉ mong, chỉ mong người kia có thể để hắn vào mắt một lần, để hắn có thể trở lên đặc biệt hơn những người khác trong mắt y.

Lăng Tiêu nhìn An Hàm, lần đầu tiên cảm xúc khẽ giao động, ngón tay y hơi run mà đặt vào mi tâm của hắn, một lúc lâu sau y mới mở miệng, âm thanh có hơi khàn khàn: "được"

Âm thanh rất nhỏ, dường như nó đã bị tiếng bom đạn cùng tiếng hét thảm thiết bên ngoài che khuất, nhưng Lăng Tiêu vẫn nghe rõ bản thân mình nói gì, hắn nói: "được"

Lần sau gặp lại, hắn sẽ bảo vệ y.

Giống như Huyền Ngọc, lại giống như An Hàm, bọn họ từng sóng vai nhau vượt qua biển lửa, từng ngồi cạnh nhau trong rừng rậm, dưới ánh trăng sáng, hát một bài ca không tên, mà hai người này, đều vì y mà chết.
Bờ môi Lăng Tiêu hơi run một cái, rất lâu sau hắn vẫn không nói gì, chỉ thấy cảm giác quen thuộc không biết từ đâu tràn vào trong linh hồn khiến hắn hoảng hốt, dù là Huyền Ngọc hay An Hàm, hình ảnh hai người cứ chồng chất rồi trùng điệp lại thành một.

Bỗng một giọng nói lạnh băng vang lên khiến hắn bừng tỉnh:  [ting, nhiệm vụ hoàn thành, việc còn lại nguyên chủ muốn tự mình trở về giải quyết, trong vòng mười giây hệ thống sẽ cưỡng chế đưa ký chủ quay về không gian]

[ting, cảm xúc của ký chủ giao động trên 50% hệ thống sẽ cưỡng chế khởi động xoá ký ức]

Lăng Tiêu cứ vậy mà bị đưa về không gian, chỉ là hắn không biết, khi hắn đặt tia thần thức vào trong mi tâm của An Hàm, nam nhân nằm trên giường ngọc bỗng nhiên bừng mở mắt.

[hết quyển 1]