Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 84: 84: Thế Giới 4 Chinh Phục Lãnh Đạm Giảng Viên 3





Sáng hôm sau, Khả Lạc tranh thủ đi nhanh đến trường, bước vào lớp, Khả Lạc tiến đến chỗ mà nguyên chủ hay ngồi, ngước mắt nhìn nữ chủ ngồi trước cô hai bàn, Khả Lạc thầm đánh giá vẻ ngoài nữ chủ Tịnh Nhi, nữ chủ có thể nói gọn là cao ngạo sang chảnh, chính là khí chất kiêu ngạo mà những cô gái xinh đẹp nên có, chợt Khả Lạc nghe giọng nam vang lên:
- Bạn học Vũ, bài vật lí hôm qua cậu giải ra chưa?
Cô quay sang nhìn người vừa mới bắt chuyện với mình, trùng hợp sao lại gặp phải nam chủ, cô nhìn chàng trai thư sinh thanh tú lại trông khá hiền lành trước mặt, nói:
- À, tớ làm rồi, có chuyện gì sao?
Cao Minh Viễn cười ngại ngùng, hỏi:
- Vậy có thể cho tớ mượn tập cậu không?
Khả Lạc sững sờ, bài đó đúng là có chút khó, cô mất gần nửa buổi tối qua để giải nó, nhưng chẳng lẽ với đầu óc của nam chủ học bá lại không biết làm sao, cô đưa tập mình cho Cao Minh Viễn:
- Đây nè, bộ cậu giải theo cách khác rồi mượn tập tớ để dò lại đáp án hả?
Cao Minh Viễn gật gật đầu, cười đắc ý lộ ra chiếc răng khểnh, anh nói:
- Ừm, tớ tìm ra cách giải rất hay, vừa ngắn gọn lại dễ hiểu, cậu có muốn xem không?
Khả Lạc dù cảm thấy nhàm chán nhưng ngẫm lại tính cách ham học hỏi của nguyên chủ, với lại Vũ Lạc Nguyệt cũng rất hay cùng Cao Minh Viễn làm bài tập, cô hòa nhã lên tiếng:

- Tớ muốn.
Cao Minh Viễn hào hứng lật tập mình ra, đưa cho Khả Lạc xem cách giải bài mới của mình, miệng liên tục chỉ ra những công thức mà anh đã áp dụng vào bài.

Hồi sau, Khả Lạc nhìn Cao Minh Viễn với ánh mắt tán thưởng, cô cười nói:
- Bạn học Cao, cậu giỏi thật đấy.
Nam chủ cười ngại, xua xua tay đáp:
- Cậu quá lời rồi, vậy tớ về chỗ trước đây, sắp vào tiết học rồi.
Khả Lạc gật đầu, nhìn Cao Minh Viễn rời đi, chợt cảm thấy ai đó đang nhìn mình, cô quay sang thì thấy nữ chủ Tịnh Nhi đang nhìn chằm chằm vào mình, Khả Lạc cười nhẹ, gật đầu tỏ ý chào hỏi với Tịnh Nhi, nữ chủ cũng đáp lời chào rồi chuyển dời tầm mắt.

Khả Lạc thở dài, thầm nhủ: " Mới sáng sớm, vừa gặp nam chủ lại vừa gặp nữ chủ, mệt chết lão nương rồi.

" Khả Lạc ngước nhìn đồng hồ treo trên tường, thấy vẫn còn thời gian, cô rời khỏi lớp học đi nhanh đến nhà vệ sinh, sau khi trút bầu tâm sự xong, Khả Lạc đơ người, lên tiếng gọi Tiểu Cửu:
- Tiểu Cửu Nhi, giang hồ cầu cứu.
Tiểu Cửu vừa ra khỏi không gian thì bắt gặp cảnh nhà vệ sinh liền quay đầu trở lại không gian, gào thét đáp:
- Tổ tông của ta ơi, ngươi đi vệ sinh thì kêu ta làm gì.
Khả Lạc giữ tâm bất biến dù tình huống hơi khó khăn:
- Hết giấy rồi.
Tiểu Cửu nghe xong liền lâm vào chết lặng, nó quyết định giả mù sa mưa, giả bộ như chưa từng nghe tiếng Khả Lạc gọi, âm thầm ngắt nguồn giao lưu giữa nó và cô.

Khả Lạc không nghe thấy tiếng đáp lại, thầm cho Tiểu Cửu vào sổ đen, nào trở về nhất định sẽ trả thù.


Ngồi trong nhà vệ sinh vắng vẻ, không có một tiếng động nào cả, cô thở dài chờ coi có người nào đó đến không, chợt nghe tiếng bước chân vang lên ở nhà vệ sinh nam bên cạnh, Khả Lạc nhẹ từ bỏ liêm sỉ qua một bên, hét to:
- Vị đồng học nam bên cạnh ơi, có thể mang giấy qua bên này không?
Không gian được sự im lặng bao phủ, mãi gần một phút sau mới có tiếng đáp lại, giọng nam hơi trầm vang lên:
- À, đợi chút.
Khả Lạc giờ thật sự chỉ muốn đào một cái hố rồi chui thẳng xuống đất, lát sau, tiếng giày tiến đến cửa phòng vệ sinh cô đang ở ngày một gần, cửa phòng được gõ, Khả Lạc hơi giật mình, hỏi:
- Trong này có người rồi, sẵn tiện cậu có thể mang giấy cho tớ mượn không?
Giọng nam ban nãy nói:
- Mở cửa lấy giấy.
Khả Lạc nhanh hé cánh cửa ra một tí, thò tay ra ngoài ngoeo ngoẩy, cảm nhận cuộn giấy đang ở trong tay, cô thụt tay lại, đóng sầm cửa, ngại ngùng nói:
- Thật sự rất cảm ơn, cậu đúng là thiên tiên giáng thế.
- Không cần cảm ơn.
Tiếng giày rời đi, Khả Lạc cũng nhanh chóng hoàn thành " sự nghiệp tẩy sạch cuộc đời ", cô nhanh chân chạy về lớp, trên hành lang có chạy lướt qua một giảng viên, Khả Lạc cũng không để tâm mấy, vừa về lớp dù hơi trễ nhưng giảng viên cũng chưa vào, cô thở phào nhẹ lòng.

Lúc này, vị giảng viên mới bước vào, vừa hay đây lại là người ban nãy Khả Lạc vừa chạy lướt qua, vị giảng viên đó lên tiếng giới thiệu:
- Tôi là Lâm Chính Thần, sau này sẽ là giáo viên môn vật lí của lớp, hân hạnh được gặp.

Một bạn khá hoạt bát trong lớp lên tiếng hỏi:
- Lâm lão sư, mới ngày đầu dạy mà thầy đã đi trễ rồi đấy.
Lâm Chính Thần gật đầu, anh đưa mắt nhìn toàn thể lớp, cuối cùng ánh mắt anh dừng ở Khả Lạc:
- Tôi đến rất sớm, chỉ là gặp chút trục trặc.
Khả Lạc đối mắt nhìn Lâm Chính Thần, cười gượng, tâm cô bây giờ đang nháo loạn cả lên, thật khéo làm sao, người ban nãy cô chạy qua là giảng viên mới của lớp, lại là người mà cô cần công lược, lại chính là người cô nhờ giúp đỡ trong nhà vệ sinh.

Khả Lạc bây giờ không còn muốn đào cái hố chui xuống nữa, thay vào đó cô muốn rời khỏi thế giới này luôn, đây là lần hiếm hoi cô mất sĩ diện đến như vậy, Khả Lạc cố an ủi bản thân, là một người có lương tâm và đạo đức nghề nghiệp, cô không thể từ bỏ nhiệm vụ này giữa chừng được.
Cô nhìn vị giảng viên anh tú trước mắt, Lâm Chính Thần thật sự được coi là rất điển trai, là nét đẹp ngầm với ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt lãnh đạm không bộc lộ nhiều cảm xúc, sóng mũi cao với đường nét mặt sắc nét.

Với gương mặt này, làm giảng viên quả thật hơi uổng phí.