Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

Chương 123




“Ngươi tỏ ra thâm cừu đại hận như vậy làm gì, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng phải cười lên, ta không thích vẻ mặt này của ngươi chút nào, cho dù người ta có nợ ngươi cái gì, ngươi cũng không được thể hiện ra ngoài, trước mắt chúng ta cứ nhẫn nhịn đã.” Phù Gia căn dặn Dịch Yếm vài câu.

Dịch Yếm điều chỉnh lại biểu cảm của mình, nở nụ cười khó coi, Phù Gia với vẻ mặt của ông cụ ngồi tàu điện ngầm: “Thôi đừng cười, cứ bình thường là được.”

Thoáng cái, Dịch Yếm khôi phục khuôn mặt không cảm xúc, đi vào Thái Học.

Hệ thống hỏi Phù Gia: “Có phải cô tính bồi dưỡng thằng nhóc hoàng tử này không?”

Phù Gia: “Ngày trước không biết thân phận của hắn, chỉ định kiếm một tiểu thái giám giúp chăm coi vườn rau, có điều có một cái thân phận cũng tốt, biết đâu sau này có đất phong, rồi ta theo hắn tới đất phong, như vậy có thể tự do tự tại rồi.”

Nhiều khi cô còn được một trăm tên đàn ông khỏe mạnh nữa đó.

Mới nghĩ tới thôi đã thấy sung sướng cuộc đời.

Hệ thống:…

Nó cũng bắt đầu háo hức, hy vọng đứa nhỏ này nhanh chóng trưởng thành, tới đất phong.

Nhưng đứa nhỏ này mới có mấy tuổi, không biết tới khi nào mới có thể đến đất phong nữa.

May là thế giới này không bị cốt truyện đuổi giết, chỉ cần Phù Gia không tìm đường chết, chắc là… chắc là có thể sống lâu ơi là lâu nhỉ!

Đợi tới khi không thấy bóng dáng của Dịch Yếm, Phù Gia mới quay về lãnh cung, còn chưa tới nơi, đã thấy có người đi qua đi lại trước cửa, vẻ mặt lo lắng.

Phù Gia đi qua hỏi: “Sao vậy, không lo làm việc đi mà ở đây đi qua đi lại, coi chừng ma ma đập ngươi đó.”

Người tới là Nhạn Trúc, Nhạn Trúc thấy Phù Gia, vẻ mặt lo lắng nói với Phù Gia: “Kì kinh nguyệt lần này của Phí Xuân đau khủng khiếp, với lại còn chảy rất nhiều máu, mặt mũi trắng bệch.”

Phù Gia nhướng mày: “Thật à?”

Nhạn Trúc gật đầu, khuôn mặt nàng xen lẫn sự sợ hãi: “Đúng vậy, nàng ấy chảy rất nhiều máu.”

Kinh nguyệt cũng không thể chảy nhiều máu như vậy, trừ khi bị sảy thai.

Phù Gia: “Đi xem nào.”

Vừa vào phòng, Phù Gia đã ngửi được mùi máu tanh nồng pha lẫn sinh cơ, quả thật là bị sảy thai rồi.

Lá gan cô cung nữ này cũng lớn ghê, không biết gian díu với thị vệ hồi nào mà có thai luôn.

Phù Gia chắp tay sau lưng, lén mở bàn tay ra, sau đó thu gom, góp nhặt đống sinh cơ vụn vặt.

Sinh cơ tràn vào cơ thể, Phù Gia cảm giác có một dòng nước ấm chạy khắp người mình, rồi nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.

Không đủ á!

Phí Xuân nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch, môi cũng nhợt nhạt, sắc mặt Lý cô cô xấu cực điểm, Phí Xuân nói là kinh nguyệt, nhưng nặng như vậy, chỉ cần là các ma ma cô cô trải sự đời, có chút kinh nghiệm thì sẽ biết đã xảy ra chuyện gì.

Mấy ả tiện nhân này không chịu được sự cô đơn trống vắng, nhưng chuyện này bà phải giấu giếm phụ, chuyện đồi bại này mà nháo nhào lên, bà sẽ bị vạ lây, tới đó mất hết mặt mũi ở Dịch Đình.

Một chuyện xấu lộ ra, cũng đủ để bà mất chức, Lý cô cô muốn tìm chỗ khóc cũng không có.

Lý cô cô thấy Phù Gia, nói với Phù Gia: “Hồng Uyên, ngươi tới coi nàng đi, nàng ta đau dữ dội trong kỳ kinh nguyệt này.”

Lý cô cô nhấn mạnh hai chữ kinh nguyệt, nghiến răng nghiến lợi, diện mạo hung ác.

Phù Gia ngồi ở mép giường, xắn tay áo lên bắt mạch cho Phí Xuân, Phí Xuân có khuôn mặt thanh tú, tuy không tới mức nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng thanh tú động lòng người.

Không biết là tên thị vệ nào nữa.

Ánh mắt Phí Xuân nhìn Phù Gia mang theo van xin, lúc Phù Gia bắt mạch cho nàng, tay nàng hơi co lại.

Phù Gia đặt tay một lúc: “Bị cảm lạnh nặng, nghỉ ngơi hai ngày là được, để ta châm cứu một chút cho.”

Cả Phí Xuân với Lý cô cô đều thở phào nhẹ nhõm, nàng ta không nói ra.

Phù Gia xoa xoa bụng Phí Xuân, từng luồng sinh cơ truyền vào tay cô.