Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 94




Nam Nhiễm của hiện tại, đã không còn là Nam Nhiễm trước kia.

Cũng đã có fans ủng hộ rồi.

Ngay tại lúc sắp cãi nhau.

Rốt cuộc có người bình luận.

"Được rồi, đều yên lặng đi, bài hát cuối cùng.

Nghiêm túc nghe."

Nhìn sân khấu lần nữa tối xuống.

Âm nhạc vang lên.

Phong cách ca khúc vừa lên lập tức tỏ rõ sự khác biệt với bảy ca khúc trước đó.

Ánh đèn sáng lên, trên sân khấu đặt một cái vương tọa.

Bối cảnh là xương khô đỏ.

Cảnh tượng trước mắt tràn ngập phong cách hắc ám.

Dần dần có người nghe ra đây là bài gì.

"Đệt, 《 Ta là địa ngục 》?"

"Muốn tại hiện trường một buổi thi đấu quan trọng như vậy, hát loại ca khúc được ít người biết đến này?"

Người qua đường nghi hoặc dò hỏi,

"《 Ta là địa ngục 》 là bài gì? Hay không?"

Có người bắt đầu phổ cập khoa học

"Ta là địa ngục", bối cảnh khái quát của bài hát này là nói về cha mẹ của một thiếu nữ bị một người có quyền thế giết chết.

Nhưng người xấu ung dung ngoài vòng pháp luật, không chịu bất cứ trừng phạt gì.

Từ đó thiếu nữ này bắt đầu trở nên cực đoan, cô không hề tin tưởng bất cứ kẻ nào.

Sau khi lớn lên, đầu tiên cô giết kẻ thù của mình, sau đó liền bắt đầu tự mình động thủ trừng phạt những tên ác nhân kia.

Không mấy năm, mọi chuyện bị đưa ra ánh sáng.

Cảnh sát đuổi bắt.

Cô làm trò ở trước mặt cảnh sát nổ súng tự sát.

Ngay lúc đang phổ cập khoa học, Nam Nhiễm lên sân khấu.

Cô vừa lên.

Bình luận một mảnh spam

"Má nó, 666."

"Má nó, đại lão đại lão, lông tơ đều dựng đứng lên."

Màn ảnh.

Nam Nhiễm một thân váy ren dài màu đen.

Phần đuôi váy bị xé rách.

Trên cánh tay trắng nõn, trên vai, dính đầy máu tươi.

Nốt rười khóe mắt hơi rung động, môi đỏ gợi lên vẻ lười biếng.

Cộc cộc.

Giày cao gót bước trên sàn thủy tinh, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Cô đứng yên trên sân khấu.

Cảm giác bệnh kiều hắc hóa nồng đậm ập vào mặt.

Giơ microphone lên, thanh âm dễ nghe phát ra.

"Nhân gian vạn vật, hoa bỉ ngạn nở.

Kẻ ác khinh ta lương thiện, cười ta ngây thơ hồn nhiên.

Một ngày kia, cha mẹ chết trong tay hắn.

Ta đứng giữa mưa to, tuyệt vọng."

Đoạn đầu, bối cảnh âm nhạc nhuộm đẫm cảm giác áp lực.

Trong vòng bình luận, có không ít người bắt đầu châm chọc

"Đây là bài hát quỷ gì vậy."

"Thật áp lực, chịu không nổi, rút."

"Thật không thích loại bài hát này, nghe khiến cho người ta khó chịu."

"Không thể hát những bài hát tốt đẹp sao? Thật phiền quá."

Ngay lúc khung bình luận bị spam.

Bỗng nhiên âm nhạc dần dần bắt đầu xảy ra biến hóa.

Vào đoạn cao trào.

Nam Nhiễm đứng tại chỗ, nâng ngón tay lên.

"Ta tới từ địa ngục

Hiến tế linh hồn của mình.

Chẳng sợ tan xương nát thịt.

Cũng muốn thế gian này không còn kẻ ác.

Ta thu hoạch sinh mệnh dễ như trở bàn tay.

Làm kẻ ác cũng nếm thử cảm giác tuyệt vọng run rẩy này.

Ma quỷ du đãng.

Ta là địa ngục.

Làm kẻ ác vĩnh viễn sống trong ác mộng.

Trước nay ta đều không sợ hiến tế chính mình."

Vào cao trào.

Tí tách.

Tay Nam Nhiễm có máu tươi lăn dài xuống.

Tí tách tí tách, rơi trên mặt sàn.

Dưới sân khấu.

Nguyễn Mặc đứng ở hậu trường, đôi mắt đen nhánh nhìn Nam Nhiễm.

Hắn nhìn máu trên tay cô nhỏ giọt trên sân khấu.

Thân thể càng ngày càng cứng còng.

Xung quanh, một mảnh trầm tĩnh.

Tựa hồ tất cả đều đắm chìm trong bài hát này.

Theo nhịp điệu bài hát, lúc áp lực thì áp lực, lúc cao trào thì cao trào.

Chỉ có Nguyễn Mặc.

Tất cả lực chú ý đều tập trung trên bàn tay chảy máu kia.

Bộ dáng lãnh đạm, khác biệt với những người xung quanh.

Cuối cùng, hát xong một bài hát.

Khung bình luận trên phát sóng trực tiếp rơi vào một mảnh lời khen.

"Đệt, 666."

"Đại lão, phục phục."

"Nam Nhiễm đại lão, tôi đúng là chưa từng thấy qua người trâu bò như vậy bao giờ."

"Chịu phục, chịu phục, cúng bái cúng bái."

"Lúc Nam Nhiễm hát bài này, giống như bước ra từ địa ngục vậy, thực đúng là đáng sợ.."

"Đúng đúng đúng, Nam Nhiễm của tôi thật ngầu."

"Quá con mẹ nó ngầu."