Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 32




Mà Nam Nhiễm, người nói những lời này, đã sớm mang cặp sách đi học rồi.

Nam Nhiễm vừa đi, vừa kéo cà vạt nơi cổ áo.

Có chút bực bội.

Nóng quá đi.

Đi một đoạn đường rất dài, vậy mà một lát bánh mì cũng chỉ mới bị ăn có một chút.

Lúc sắp đến trường học, Nam Nhiễm dừng bước chân lại.

Cô đỡ tường, nhìn về con đường phía trước.

Tiểu Hắc Long nghi hoặc,

【 Ký chủ, cô sao thế? 】

Thanh âm Nam Nhiễm có hơi suy yếu,

"Trời hôm nay nóng quá đi."

Tiểu Hắc Long nghe xong, nhỏ giọng nói:

【 Ký chủ, nhiệt độ không khí hiện tại là 22 độ. 】

Bởi vì hai tiếng trước mới tạnh mưa, hiện tại đúng là thời điểm mát mẻ nhất.

Thời tiết này, không nóng nha.

Độ ấm thích hợp, rất thích hợp cho nhân loại sinh tồn.

Nam Nhiễm nghe xong, đứng thẳng thân thể.

"Vậy sao?"

Tiểu Hắc Long lập tức nói

【 Ký chủ, tư liệu không sai đâu. 】

Nam Nhiễm đi vào trường học, kéo cà vạt trên cổ xuống.

Có một cái cúc áo cổ bị kéo đứt rơi xuống đất.

Lộ ra xương quai xanh trắng nõn.

Rất kỳ quái.

Rõ ràng là đồng phục phô bày vẻ đẹp dịu dàng xinh đẹp của con gái.

Lại bị Nam Nhiễm cường thế mặc thành một loại cảm giác ······ ngầu?

Cúc áo bị đứt rơi xuống lăn tròn.

Dừng lại trên một tảng đá trên đường.

Giây tiếp theo, cúc áo bị một đôi giày màu đen dẫm lên.

Từ đôi giày kia nhìn lên trên.

Đồng phục tinh tế không chút cẩu thả, khí thế hờ hững lạnh băng, và khuôn mặt vô cảm kia.

Cậu vừa xuất hiện, người chung quanh liền ăn ý tự động vòng qua mà đi.

Nam Nhiễm nhìn cậu, ánh mắt sáng lên.

Đi thẳng về phía cậu.

Vừa vặn, Trình Văn Hoắc cũng đang đi vào trường.

Nhìn hai người ở đằng xa.

Tò mò bọn họ đang làm gì.

Đang định tiến lên cẩn thận nhìn một cái.

Kết quả, liền nhìn thấy bạn học nữ kia, trực tiếp duỗi tay, ôm lấy Bạc Phong.

Cái ôm này.

Đừng nói Trình Văn Hoắc.

Ngay cả người xung quanh cũng truyền đến thanh âm hút khí.

Vốn dĩ đang định đi đường vòng, tất cả đều không tự giác dừng bước chân lại.

Trừng lớn đôi mắt nhìn phía bên kia.

Bạc Phong học trưởng bị, bị ôm?

Nam Nhiễm dựa vào cậu, nhắm mắt lại.

Cảm thấy cuối cùng cũng mát hơn rồi.

Kết quả, ôm chưa được bao lâu,

Thì đã bị người ấn đầu đẩy ra.

Bạc Phong không nói lời nào,

Môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Ánh mắt nhìn về phía Nam Nhiễm, lạnh như băng sương còn hơn cả hôm qua.

Trình Văn Hoắc đi qua.

"Chậc chậc chậc."

Cậu ta cứ liên tiếp nhìn chằm chằm vào Nam Nhiễm.

Cô gái này thật đúng là lợi hại nha.

Nhìn trong chốc lát.

Cậu bỗng nhiên nhăn mày.

Sao cô gái này lại đỏ mặt?

Ôm xong rồi, giờ biết đỏ mặt thẹn thùng.

Nam Nhiễm bị đẩy ra, thật ra cô đã ôm rất chặt rồi.

Theo lý mà nói, sẽ không dễ dàng bị đẩy ra như vậy.

Cô giật giật tay.

Hình như, thân thể này, trở nên yếu ớt rồi.

Đang nghĩ như vậy, còn chưa cân nhắc rõ ràng.

Chỉ thấy trước mắt tối sầm.

Thẳng tắp ngã xuống.

Vốn dĩ lúc Bạc Phong ấn đầu cô đẩy ra,

Là đã nhận ra có chút không thích hợp.

Đầu nóng như cái lò sưởi.

Còn đang suy nghĩ, liền thấy thân mình Nam Nhiễm đong đưa.

Cậu lôi kéo bả vai Nam Nhiễm, phút chốc liền kéo người vào lòng mình.

Cậu duỗi tay ôm cô, lúc này mới nhận ra điều không bình thường.

Toàn thân cô, nóng cực kỳ.

Thấy cô nhắm mắt lại, hình như đã mất đi ý thức.

Cậu thoáng nhíu mày, kề gần tai cô.

"Nam Nhiễm."

Thanh âm lạnh băng vang lên.

Thấy cô không có chút phản ứng nào.

Cậu chặn ngang bế cô lên, đi về hướng bên ngoài trường học.

Cho nên, tối qua rốt cuộc cô đã dầm mưa bao lâu mới sốt thành thế này?

Tuy bị sốt thành thế này.

Lát bánh mì vẫn nắm trong tay, không chút hư hao.