Bóng hình hắn mang theo ánh trăng, đôi mắt đen nhánh, dạo bước đi về phía nàng.
Dẫm lên bậc thang, bước lên đình hóng gió.
Bỗng nhiên duỗi tay, kéo tay Nam Nhiễm lại.
Đặt một khối ngọc bội vào lòng bàn tay nàng.
Làm như vậy, hẳn là nàng sẽ không cảm thấy bất an nữa.
Đó là một khối ngọc màu đen.
Cũng không quá lớn.
Một bàn tay là có thể cầm được.
Hoa văn trên mặt, giống như một con thần thú, Tì Hưu.
Điêu khắc rất xinh đẹp, sinh động như thật.
Nam Nhiễm cầm khối ngọc bội lên nhìn trái phải.
"Làm cái gì?"
Lỗ tai Đường Khô đỏ hồng, thanh âm hắn lạnh như băng
"Biết rõ còn cố hỏi."
Nam Nhiễm nâng con ngươi lên, vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn.
Cho đến khi hắn có chút ảo não nói một câu
"Tín vật."
Nữ nhân này nhất định là phải nghe hắn nói ra có phải hay không?
Chẳng lẽ muốn nghe chính miệng hắn xác nhận mới có thể yên tâm?
Thật là, cố ý chạy tới cấu kết làm bậy, chính mình lại còn không yên tâm.
Nam Nhiễm nghe xong hắn giải thích, cúi đầu xem ngọc bội kia.
Tín vật?
Thứ này có thể dùng để làm gì?
Đặt ở trong miệng cắn một cái.
Cứng ngắc.
Liền treo khối ngọc bội này ở bên hông.
Đường Khô vừa thấy động tác này của nàng, khóe môi thoáng cong lên một chút.
Nhưng mà sau đó lại có chút ảo não.
Làm sao bây giờ?
Nữ nhân này thực sự giống như gấp không chờ nổi muốn tuyên cáo cho mọi người biết.
Nam Nhiễm đứng dậy.
Lôi kéo ống tay áo của hắn, bước về phía hắn hai bước.
Sau đó, duỗi tay ôm lấy.
Cảm giác lạnh lạnh.
Thật là thoải mái.
Đường Khô mím mím môi.
Duỗi tay, cũng ôm lấy nàng.
Nam Nhiễm
"Ngủ thôi."
Đường Khô hừ lạnh một tiếng.
Quả nhiên nàng thật sự đúng là không chờ nổi.
Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng hắn chưa nói cái gì.
Chẳng những không nói chuyện, còn động thủ bế Nam Nhiễm lên, khiêng về phía tẩm phòng.
Cũng không biết rốt cuộc là ai không kìm lòng nổi.
······
Từ khi tìm được dạ minh châu, buổi tối xác định quan hệ.
Từ hôm đó đến nay đã một tháng.
Nam Nhiễm luôn ở tại Đường phủ.
Mỗi ngày, khi mặt trời vừa xuống núi, đó là thời điểm nàng cũng với hoàng hôn tới tìm dạ minh châu.
Từ trước đến nay Nam Nhiễm lười vận động, nhưng khi tới tìm Đường Khô ngủ, đó là cực kỳ chấp nhất.
Sáng hôm nay.
Nam Nhiễm ở trong viện mình tại Nam gia.
Nhìn cây hoa đào giữa sân đang nở rộ.
Ngậm một đóa hoa đứng nhìn xung quanh.
Tiểu Đào bưng một mâm mứt hoa quả đi đến trước mặt Nam Nhiễm, nhìn theo ánh mắt của tiểu thư.
Nghi hoặc
"Tiểu thư, cô đang nhìn cái gì vậy?"
Tiểu Đào vừa nói, vừa cầm một khối mứt hoa quả lên đưa đến bên miệng Nam Nhiễm.
Cao hứng nói
"Tiểu thư, đây chính là điểm tâm mới ra của Lộ Trai Tân.
Ăn ngon cực kỳ.
Cô nếm thử."
Nam Nhiễm cúi đầu cắn một ngụm.
Thơm ngọt mềm mại, hương vị mật ong tràn đầy trong miệng.
Ăn rất ngon.
Tiểu Đào thấy tiểu thư ăn rất vui vẻ.
Liền tò mò hỏi một câu
"Tiểu thư, cô đang nhìn cái gì vậy?"
Nam Nhiễm nâng nâng cằm ý bảo.
"Đang suy nghĩ đổi một cây khác trong sân."
Tiểu Đào kinh ngạc.
"Tiểu thư, cô muốn đổi cây?
Đây chính là cây mà cô yêu thích nhất.
Cô đã quên?
Cây này là do cô và lão gia chủ, lão phu nhân cùng nhau trồng mà."
Lúc trước biết được tin lão gia chủ, lão phu nhân qua đời.
Tiểu thư mỗi ngày đều đứng dưới tàng cây này khóc đến thương tâm.
Cũng ít nhiều nhờ cây này, để cho tiểu thư một cái niệm tưởng.
Lúc này mới làm tiểu thư dịu xuống.
Nam Nhiễm quay đầu, nhìn về phía Tiểu Đào
"Phải không?"
Tiểu Đào nỗ lực gật đầu
"Đúng vậy."
Chậc.
Cây này chậm chạp không kết quả, mỗi ngày chỉ có cánh hoa rơi xuống.
Vốn định đổi cây ăn quả.
Hệ thống
【·······】
Cây không sai, là do ký chủ không có một chút tình cảm cao nhã nào.
Mỗi ngày chính là ăn ăn ăn.
Ngắm hoa ngắm trăng gì đó, không có nửa đồng quan hệ với ký chủ.
"Tỷ tỷ!"
Một âm thanh nhẹ nhàng truyền vào từ cửa.
Nam Lăng mặc một thân váy hồng nhạt đi đến.