Tây Nặc đưa tay lên, nắm lấy cổ tay Nam Nhiễm, kéo nàng tới.
Hắn vòng tay ôm lấy eo nàng.
Nhưng ở giữa hai người, bị ngăn cách bởi một viên dạ minh châu lớn.
Nam Nhiễm ôm dạ minh châu trong ngực, cúi đầu nhìn một cái.
Sau đó, ngẩng đầu nhìn Tây Nặc.
Nếu so sánh, thì Tây Nặc trông sáng hơn một chút.
Âm thanh non nớt của hệ thống vang lên.
[Ký chủ, ngài còn có mười phút nữa.
Nếu ngài không nghe thấy câu nói thích ngài, thì ngài sẽ chết!]
Hệ thống sốt ruột không chịu được.
Nếu ký chủ của nó chết, nó cũng sẽ bị kéo đi tiêu hủy.
Nó không muốn a~~
Bạn học Nam Nhiễm ôm dạ minh châu lớn bằng tay trái, dùng tay phải kéo tay áo của Tây Nặc.
Nàng dùng đôi mắt to trong nhìn Tây Nặc.
Này, nhanh nói thích ta đi.
Hệ thống.
* * *
Ký chủ cảm thấy chỉ nhìn hắn thôi thì hắn có thể hiểu được sao?
Hệ thống nhìn thời gian đang trôi qua từng phút.
Nó tuyệt vọng.
[Ký chủ..]
Nam Nhiễm kéo tay áo hắn.
Viết cái gì đó trên tay hắn.
[Nói thích ta, ta sẽ tặng ngươi viên dạ minh châu này.]
Đến khi nàng viết xong.
Chân mày Tây Nặc cau chặt lại.
Ôm chặt nàng hơn.
Hắn cụp mắt xuống, đôi mắt đen láy không chút gợn sóng, cuối cùng cũng hơi có cảm xúc.
Cứ nhìn nàng, yết hầu của hắn chuyển động.
Đáp một tiếng.
"Ừ."
Nam Nhiễm nhìn hắn một cái.
Đôi môi mòng lạnh của Tây Nặc thổ lộ.
"Thích nàng."
Nam Nhiễm nghe được câu trả lời như mong muốn, đôi môi đỏ mỏng mỉm cười.
Tay trái ôm dạ minh châu, tay phải ôm hắn.
Hệ thống vô cùng kích động.
[Chúc mừng ký chủ, đạt được một lời thổ lộ thật lòng.
Phép thuật của phù thủy đã được giải trừ.
Ngài có thể mở miệng nói chuyện, hơn nữa hai chân cũng không còn đau đớn nữa.]
Hệ thống vui vẻ.
Mừng đến chảy nước mắt.
Tây Nặc nhìn thấy nàng vui vẻ như thế.
"Hài lòng?"
Nam Nhiễm.
"Dĩ nhiên."
Tây Nặc đưa cánh tay thon dàu của mình lấy viên dạ minh châu trong tay nàng.
Cầm lấy nó, nhưng không thể di chuyển nó.
Nam Nhiễm ôm chặt.
"Của ta."
Đồng chí giao nhân vừa nói xong liền trở mặt.
Hoàn toàn quên mất điều kiện trao đổi.
Tây Nặc không tiếp tục cố lấy nó nữa.
Hắn chỉ ôm lấy Nam Nhiễm, một lúc sau nói.
"Đúng là một giao nhân giảo hoạt."
Mặt trời đã xuống núi.
Sắc trời đã tối hẳn.
Nhưng ở trong núi này.
Bởi vì có dạ minh châu, nên trông vẫn sáng như ban ngày.
Rất sáng.
Nam Nhiễm định trở về, ngày mai quay lại tiếp tục sự nghiệp đếm dạ minh châu.
Muốn thoạt khỏi vòng tay của Tây Nặc.
Kết quả, không được.
Người nào đó không chịu buông ra.
Nàng vẫn không nhúc nhích bị hắn ôm trong lòng ngực.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Khóe môi Tây Nặc khẽ cong lên, nhàn nhạt nói/
"Nghe được lời mình muốn nghe, lợi dụng xong rồi thì vứt đi?"
Nam Nhiễm.
"Vậy ngươi còn muốn thế nào?"
Tây Nặc cúi đầu, khom người đến gần nàng.
Kết quả bởi vì viên dạ minh châu này có chút quá lớn.
Nên khoảng cách giữa hai người có chút lớn.
Hắn đưa tay ra, chạm vào dạ minh châu lớn bằng một cái đầu này.
Trong nháy mắt, dạ minh châu vỡ thành hai mảnh.
Tan thành bột.
Bây giờ, không có bất kỳ khoảng cách nào nữa, hắn lập tức ôm nàng vào trong ngực.
Nam Nhiễm sững sờ.
Tây Nặc nói nhẹ bên tai nàng.
"Muốn có bảo bối của ta, thì phải bỏ ra một ít thứ."
"Ví dụ?"
"Ví dụ như kéo dài huyết mạch của Long tộc."
Hệ thống lập tức giải thích.
"Ký chủ, là muốn ngươi sinh trứng rồng."
"Không muốn."
Ai muốn sinh thứ đồ chơi kia?
Thanh âm nhàn nhạt của Tây Nặc vang lên.
"Sinh một con rồng, để nó tìm đi tìm dạ minh châu giúp nàng."
Thành công làm Nam Nhiễm đang muốn rời đi phải dừng lại.
Nàng nhìn số dạ minh châu trong hang kia của mình.
Nếu như nàng sinh một con rồng, thì còn có thể có được nhiều dạ minh châu hơn thế này?
Hừm?
Có vẻ như cũng không tệ lắm.