Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 172




Lại nói về chuyện khác, sau khi Nam Nhiễm rời đi.

Nàng dọc theo con đường rời khỏi khu rừng đi ra ngoài.

Đêm đen dần dần tiêu tan, ngày mới lại tới.

Lúc này khoảng bốn giờ sáng.

Trời sắp sáng, nhưng mặt trời còn chưa mọc.

Nam Nhiễm bước chân nhanh hơn.

Lúc nàng đi tới lối ra khỏi rừng.

Thì nghe được tiếng ngựa hí.

Tiếng vó ngựa hỗn loạn, cùng với tiếng bước chân.

Lờ mờ thấy cột cờ của Thái Dương quốc, cờ xí tung bay, càng ngày càng gần nàng.

Đến khi đến gần.

Thấy rõ người đứng đầu.

Chính là vương tử Ba Đặc.

Hắn ta mặc khôi giáp, trông rất oai hùng, tay cầm bội kiếm, chân mày cau lại, khuôn mặt rất nghiêm túc.

Hoàn toàn không còn dáng vẻ lịch sự tao nhã như trước.

Nam Nhiễm đang muốn rời đi chợt dừng lại.

Cau mày, nhìn có có vẻ hơi không tập trung.

Một tay chống vào cái cây bên cạnh.

Sợi tóc rủ xuống, che đi vẻ xinh đẹp của nàng.

Khoảnh khắc Ba Đặc nhìn thấy Nam Nhiễm, trong mắt hắn ta lóe lên một tia sáng.

Một nụ cười khó nhận ra trên khóe môi hắn ta.

Nhưng mà rất nhanh nụ cười kia liền biến mất.

Sau đó nghe thấy giọng của Ba Đặc hét lên từ xa.

"Nam Nhiễm tiểu thư."

Thanh âm dễ nghe vang lên.

Vừa giơ tay ra hiệu cho binh lính dừng lại.

Hắn ta nắm lấy dây cương, cách Nam Nhiễm chưa đầy một mét

Ba Đặc giữ dây cương, ổn định con ngựa lại, cau mày nghiêm túc nói

"Nam Nhiễm tiểu thư, nàng cũng tới cứu Thánh Á sao?"

Nam Nhiễm không lên tiếng.

Chỉ nhìn những người xung quanh.

Trời đã gần sáng.

Không hiểu tại sao những binh lính này vẫn cầm đuốc.

Ba Đặc phát hiện ra ánh mắt của Nam Nhiễm.

Hắn ta nắm chặt quả đấm thấp giọng ho một tiếng.

Trong nháy mắt, các binh linh cầm đuốc liền bao vây Nam Nhiễm lại.

Tiểu hắc long không nhịn được nhắc nhở.

[Ký chủ, ngài là giao nhân, sợ lửa.]

Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía Ba Đặc.

"Muốn giết ta?"

Ba Đặc xuống ngựa.

Tay cầm bội kiếm, đứng ở sau binh lính.

"Nam Nhiễm tiểu thư, cho tới bây giờ ta cũng không có ý này."

Vừa nói chuyện cùng Nam Nhiễm, hắn ta vừa ngẩng đầu nhìn sắc trời.

Cuối cùng thì mặt trời cũng mọc.

Những tia sáng của mặt trời chiếu lên mặt đất.

Lúc này, Ba Đặc dường như thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.

Dường như hắn ta có vẻ hơi lo lắng.

Mở miệng nói.

"Nam Nhiễm tiểu thư?"

Hắn ta gọi tên Nam Nhiễm một cái.

Nam Nhiễm đứng ở kia không lên tiếng.

Lúc này Ba Đặc mới mỉm cười đi vào vòng vây của binh lính.

Trên mặt hắn ta lại xuất hiện vẻ lịch sự tao nhã.

Hắn ta rút trường kiếm của mình ra.

Dưới ánh mặt trời, nó trông vô cùng sắc bén.

Ba Đặc thấp giọng nói.

"Nam Nhiễm tiểu thư, ta cũng không còn lựa chọn nào khác.

Trên thế giới này, còn nhiều người đang đợi ta thống trị."

Nam Nhiễm cúi đầu, sợi tóc rủ xuống che đi vẻ mặt nàng.

Nàng lấy ra một con dao từ phía sau lưng.

Một sợi ruy băng màu đen được buộc trên cán dao.

Nàng cầm nó trong tay, nhìn xung quanh.

Ba Đặc sửng sốt một chút, nhưng mà rất nhanh sự chú ý của hắn ta chuyển đến chân của Nam Nhiễm.

"Nam Nhiễm tiểu thư, ta đều biết hết rồi, cho nên cũng không cần gạt ta."

Thợ săn rồng đã nói cho hắn ta biết.

Đây là một loại vu thuật của phù thuật.

Giao nhân muốn có đôi chân, thì phải trả giá rất lớn.