Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 169




Mục đích của thần rừng là muốn phong ấn hắn cả đời.

Tiền bạc và quyền lực luôn là thứ khiến người ta động tâm.

Người sống trên đời này, ai có thể cưỡng lại hai thứ cám dỗ này chứ?

Cho đến khi hắn bị Thái Dương quốc hoàng thất lấy được.

Thật buồn cười, vương tử mỗi ngày đều đeo hắn trên cổ, cho rằng thành kính cầu nguyện sẽ cảm hóa được hắn, để hắn tự nguyện giúp hắn ta.

Lần đó vương tử gặp nạn, không hiểu sao hắn lại gặp phải giao nhân.

Lúc hắn có thể ra khỏi hạt châu kia, đã vô cùng kinh ngạc.

Càng không nghĩ tới chính là mình được giao nhân thả ra.

Hắn kéo cổ tay Nam Nhiễm đi.

Kéo nàng đến bên mình.

Cúi đầu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Hắn nói.

"Lần đầu tiên thấy hạt châu kia, nàng nghĩ gì?"

Nam Nhiễm nghe câu hỏi của hắn ta.

Nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau trên bờ cát.

Đôi môi đỏ mọng của nàng nở nụ cười.

"Hạt châu này, thật là sáng."

Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy hạt châu này quá sáng nên mới hưng phấn hôn một cái.

Kết quả không ngờ, hôn một cái liền khiến dạ minh châu biến thành người.

Hắn bóp tay nàng, lông mi đen nhánh run run.

Thật lâu sau mới mở miệng nói:

"Ta không phải dạ minh châu."

Chậc.

Nam Nhiễm quan sát hắn từ trên xuống dưới.

Đưa ngón tay ra, chỉ ngực hắn, chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Không thể biến trở lại sao?"

Tây Nặc lạnh lùng nói.

"Không thể."

Nam Nhiễm bĩu môi.

Trong lúc nói chuyện Nam Nhiễm vô tình đụng phải cái cây sau lưng.

Tây Nặc nhìn thấy toàn bộ biểu cảm của nàng trong mắt.

Vươn một tay ra, nắm lấy bàn tay trái của nàng, nhìn vết thương trên lòng bàn tay nàng.

Vết thương trên tay vô cùng nghiêm trọng.

Toàn bộ tay trái đều sưng lên.

Không biết hắn lấy từ đâu ra một bình sứ.

Mở bình sứ ra, đổ bột trắng lên tay nàng.

Sau đó nói.

"Ta có một cái sơn động."

Nam Nhiễm ngẩng đầu.

"Hửm?"

"Trong đó có rất nhiều dạ minh châu."

Lời của Tây Nặc vừa dứt, con ngươi Nam Nhiễm thoáng qua một tia hứng thú.

Tây Nặc cúi đầu bôi thuốc cho nàng.

Còn nàng vui vẻ ngẩng đầu.

Nam Nhiễm vô tình lướt qua môi hắn.

Tây Nặc khẽ cau mày.

Hơi thở lạnh lẽo trên người dường như đang dần tiêu tan.

Lông mày và trong mắt hắn trông không còn đáng sợ nữa.

Đôi môi mỏng lạnh của Tây Nặc khẽ cong lên.

"Rất thích?"

Nam Nhiễm:

"Ngươi sẽ cho ta?"

Tây Nặc nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần.

"Phải có một lý do."

Dù sao cũng không thể cho không.

Nam Nhiễm thản nhiên nói:

"Đồ của ngươi vốn đều là đồ của ta."

Dù sao sau này hắn cũng phải sống với mình.

Trong mắt Tây Nặc hiện lên một ý cười.

Rút chiếc khăn đen ra, buộc trên tay nàng.

"Chiếm hết tất cả của hời, nàng không hổ là giao nhân."

Nam Nhiễm không nhớ đến trên tay còn có túi đồ, muốn tháo cái khăn đen kia ra.

Vừa hành động vừa nói.

"Phải."

Vừa muốn tháo ra, liền bị giữ lại.

Nam Nhiễm nhìn hắn.

"Ta không muốn.."

Còn chưa nói hết lời.

Tây Nặc liền nói.

"Hai sơn động trên núi."

Động tác tháo khăn của Nam Nhiễm liền dừng lại.

Dùng bàn tay lành lặn kia kéo áo Tây Nặc.

Nàng nhướng mày, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười hài lòng.

"Thành giao."

Âm thanh non nớt của hệ thống vang lên.

[Ký chủ, trời sắp sáng rồi]

Nam Nhiễm cúi đầu, nhìn chiếc khăn đen trên tay mình, thản nhiên đáp một tiếng.

"Ừ."

Trời sáng thì sáng thôi.

Nhiều dạ minh châu trong tay như vậy, trời sắp sáng cũng không thành vấn đề.

Hệ thống lo lắng.