Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 166




Editor: Howaito Sakura

Hệ thống: [.. Có lẽ là như vậy.]

Thấy vậy, Nam Nhiễm hài lòng: "Không tồi, cho dù không phải dạ minh châu, ta cũng nhận."

Còn lớn hơn cả dạ minh châu, đặt ở trong nhà sẽ càng sáng hơn.

Tiểu Hắc Long nghe thấy câu chuyện tưởng tưởng của kí chủ, nhỏ giọng nhắc nhở:

[Kí chủ, nếu vậy ngài làm chuyện trước mắt đi, cứu công chúa trước đã? ]

Khi nó nói xong, lực chú ý của nàng chuyển lên người ác long. Mà con ác long kia dùng con mắt đen như mực nhìn chằm chằm nàng. Nó nghiêng đầu, nhìn trái phải, sau đó vươn mũi ngửi mùi trên người nàng, nhất thời trở nên cao hứng.

"Gào!"

Rồng hưng phấn kêu thành tiếng, vỗ đôi cánh to bay xung quanh nàng. Các tòa tháp xung quanh đều bị những ln vỗ cánh này của ác long mà chấn động, thiếu chút nữa sẽ sụp đổ. Chỉ là ác long này không chút nào để ý, nó giơ cánh ra, bước từng bước đến gần nàng. Nó thấy nàng không kháng cự, vươn đầu lưỡi muốn liếm nàng.

Thế nhưng, khi ác long vươn đầu lưỡi, Nam Nhiễm lại lấy tay kéo đầu lưỡi nó. Nàng nhíu mày, có điểm ghét bỏ nhìn mắt nó

"Ngươi muốn làm gì?"

Ác long: "Gào!"

Cái miệng to của ác long không ngừng rống, rống được một nửa, nàng lại dùng sức tóm chặt lưỡi nó.

"Gào ---- ô ô ô."

Ác long dừng gầm rú, nàng day lỗ tai của mình, nó thành thật là tốt rồi.

Hệ thống nghĩ sắp tới sẽ phải phát sinh một hồi ác chiến gì đó, kết quả không ngờ ác long này hình như rất thích kí chủ. Vậy nên hệ thống nói:

[Kí chủ, liệu có phải người có quan hệ với long huyết không? Nó nghĩ ngài cũng là rồng? ]

"Ai biết."

Nam Nhiễm thuận miệng đáp lại, mà ác long ngoan ngoãn đứng tại chỗ, không làm cái gì, chỉ là nhìn chằm chằm nàng. Nàng nhìn nước miếng trên tay mình, lấy khăn đen buộc tóc lau tay.

Thế nhưng, ngay khi nàng vừa mới lau một chút, ác long bỗng vươn đầu, cắn lấy khăn đen, có vẻ còn hưng phấn hơn ban nãy nữa. Nó ngậm chiếc khăn, bay xung quanh những tòa tháp, vô cùng vui vẻ.

Mái tóc tựa rong biển của nàng rơi xuống, che khuất gương mặt nàng, thanh âm sâu kín:

"Mang lại đây."

Ác long nghe vậy, do dự, rõ ràng là ánh mắt không nỡ. Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm con rồng ngốc này:

"Mang lại đây, không ta nướng ngươi."

Ác long này rõ ràng có thể nghe hiểu tiếng người.

Sau khi nghe nàng nói, ác long nghiêng đầu, cuối cùng hạ xuống, lưu luyến trả khăn cho nàng. Bên ngoài tòa thành vang lên từng đợt tiếng chuông báo động. Từng chuông đứt quãng nhưng nghe rất êm tai.

Mà ác long sau khi nghe thấy tiếng chuông sau, lập tức cúi đầu ngậm khăn tay của nàng, rất nhanh bay ra khỏi cửa sổ.

Nam Nhiễm đứng trên cửa sổ tòa tháp, cúi đầu nhìn hắc long đang bay thấp, chuẩn bị rời đi, đôi môi đỏ mọng hiện lên ý cười.

Nàng lùi về sau ba bước.

Nàng bỗng nhiên gia tốc, trực tiếp nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

Từ nơi xa có thể nhìn thấy một thân ảnh màu xanh nhạt, lưu loát rơi xuống trên lưng con ác long.

Ác long ngậm khăn đen, vốn đang cao hứng, kết quả bỗng nhiên thấy lưng mình nặng nặng. Sau đó có một lực lượng thật lớn nện lên đầu nó, khiến đầu óc nó choáng váng, thân thể thẳng tắp lao xuống mặt đất.