Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 162




Editor: Howaito Sakura

Mở băng gạc màu trắng, nhìn miệng vết thương trên tay nàng.

Từ khi nàng ở trong rừng đoạt được vòng nguyệt quế của thần rừng đã qua rất lâu, nhưng vết thương không khép lại, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.

Miệng vết thương không chảy máu, nhưng không lành. Người không biết còn nghĩ nàng vừa mới bị thương.

Nếu nhìn kỹ trên miệng vết thương sẽ thấy phát ra hào quang màu xanh nhạt. Tây Nặc nhìn miệng vết thương kia, sắc mặt lạnh như băng. Hắn lấy một cái khăn đen ra, bọc tay nàng. Sau khi xử lý xong vết thương, hắn bắc nồi đang đun trên đống lửa xuống. Nước trong nồi đang sôi, đợi đến khi nguội một chút, hắn mới buông nàng ra.

Đồng chí Nam Nhiễm không hề khách khí, tay trái cầm tôm, tay phải cầm cua. Khi nàng ăn đều không để lại xương, tiếng cắn răng rắc nghe vui tai. Lúc nàng ăn được một nửa, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm Tiểu Hắc Long:

[Kí chủ, chẳng lẽ ngài không phát hiện Tây Nặc đã đi rồi sao? ]

Nghe thấy lời của nó, nàng nghiêng đầu nhìn, người vừa bên cạnh nàng không biết từ lúc nào đã rời đi. Nàng nhìn con cua trong tay, thoáng dừng lại một chút, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hắn đi từ phía đê biển tới. Tốc độ của hắn rất nhanh, đảo mắt đã xuất hiện trước mặt nàng. Trong tay hắn cầm một chiếc cốc vàng, sắc mặt bình thản, đặt cốc vàng cạnh môi nàng, thanh âm hờ hững:

"Uống đi."

Nàng liếc hắn một cái, thật khó nghe. Nàng bĩu môi, cuối cùng vẫn uống hết. Ngay sau khi uống xong, nàng liền ăn tôm để an ủi tâm hồn mình. Thuốc lần này hình như có khác so với lần trước. Thuốc trước Tây Nặc cho nàng uống dù rất khó nuốt nhưng mùi máu tươi lại nhạt, chỉ có một chút. Lúc này đây, mùi máu tươi đặc biệt nồng, dường như tất cả mùi vị khó ngửi đều bị át bởi máu, vậy nên càng khó uống.

Nam Nhiễm ăn uống no nê, trở về chỗ ngồi mát mẻ. Nàng không thể nói được, rảnh đến không có việc gì làm, đành phải nhắm mắt ngủ. Cuối cùng ý tưởng này mới hiện lên trong đầu, nàng chợt nghe thấy thanh âm lạnh như băng của hắn:

"Buổi tối ngươi có thể nói được?"

Nàng nhướn mày nhìn hắn.

Hắn đứng dậy, áo khoác màu đen trên người hắn dần biến thành thực. Đảo mắt, ánh sáng vàng hiện lên, hắn lại khôi phục bộ dạng bình thường. Nàng nhìn quần áo trên người hắn, lại nhìn áo khoác trên người mình, giống nhau như đúc.

Nàng nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên vươn tay xé áo hắn, tạo một lỗ hổng to trên áo khoác. Khuôn mặt lạnh như băng của Tây Nặc nhìn hai má nàng, không nói gì. Chỉ là áo khoác mới bị xé ban nãy, đảo mắt, ánh sáng vàng lại hiện lên, áo lần nữa khôi phục nguyên dạng.

Nàng nhìn hắn, giống như vừa phát hiện ra cái gì đó rất thú vị, vươn tay muốn xé tiếp, kết quả bị người ta nắm tay. Hắn cong lưng, tới gần Nam Nhiễm, khuôn mặt hoàn mỹ lạnh lùng của hắn phóng đại vô hạn trước mắt nàng, ngữ điệu bình thản.

"Thành thật đi."

Đang nói, hắn khép hờ mắt, tầm mắt rơi xuống môi nàng. Lúc nãy hắn đã muốn rồi.

Giây tiếp theo, môi mỏng của hắn dán trên môi nàng.

Hắn kéo tay nàng, ôm nàng vào trong ngực mình, dùng sức hôn sâu.

Tiểu Hắc Long che mắt. Ban ngày ban mặt làm vậy, thật sự rất ngại ngùng. Cũng không biết nó là loại hệ thống gì, tại sao lại thấy ngại ngùng.

Một cơn gió nhẹ thổi qua đê biển, khi Nam Nhiễm khôi phục tinh thần, Tây Nặc đã sớm biến mất, chỉ còn có nàng và nồi hải sản kia. Mà khăn đen trong tay vì việc ăn uống của nàng mà lỏng ra. Nàng tháo khăn đen, nhìn thấy rõ miệng vết thương trong lòng bàn tay.

Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói: