Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 159




Editor: Howaito Sakura

Nghẹn ngào, vừa đi sẽ đau đớn, còn có ánh nắng mặt trời khiến nàng suy yếu hơn bình thường, cánh tay trái lại càng ngày càng sưng. Tất cả những thứ này đều tập trung trong cùng một thời khắc.

A, thật phiền.

Nàng nằm trên bãi cát, lăn qua lộn lại.

A?

Nàng cảm thấy có cái gì đó ở cạnh hông mình, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Tây Nặc không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt nàng, thắt lưng của nàng chạm vào chân hắn. Sắc mặt hắn hờ hững, con ngươi tối đen không dao động, môi mỏng cũng không hề chuyển động. Hắn giống như lần đầu tiên xuất hiện, thần bí mà cường đại.

Hai người nhìn nhau. Đầu tiên trầm mặc, sau đó, hắn nhấc chân đá nàng một cái khiến Nam Nhiễm lăn một vòng trên bờ cát. Nàng khó khăn lắm mới chống được tay trên mặt đất, ngẩng đầu trừng hắn.

Có bản lĩnh thì ngươi đứng ở đây đợi đến khi trời tối đi.

Càng nghĩ, ánh mắt nàng hung ác. Hắn có vẻ không nghĩ đến nàng sẽ thật sự lăn trên mặt đất, mí mắt giật giật. Hai người lại trầm mặc, bên tai chỉ có tiếng sóng biển từ phía sau. Nửa ngày, người từ trước đến nay luôn ít nói là hắn, vậy mà lại chủ động nói chuyện phá vỡ yên lặng, thanh âm lạnh như băng:

"Không có gì muốn nói với ta sao?"

Đáp lại hắn là một mảnh yên tĩnh.

Bởi vì Nam Nhiễm trầm mặc, sắc mặt Tây Nặc liền trở nên lạnh như băng, ánh mắt tập trung vào người nằm trên đất, đôi môi mỏng chậm rãi phát ra âm thanh:

"Ngươi với hắn đúng là tình cảm thắm thiết."

Trong giọng nói mang theo sự châm chọc. Nói rất khó nghe, nhưng lại không ảnh hưởng đến tư thái thần bí cao quý của hắn. Nàng liếc hắn một cái, bĩu môi. Dạ minh châu này thật sự rất kỳ lạ. Nàng giơ tay tay lên, ánh mắt ý bảo ôm ta đi.

Hắn nhìn bộ dạng hiện tại của nàng, môi mỏng mím thành một đường thẳng, tựa hồ thật sự rất tức giận.

Nàng cảm thấy không hiểu.

Dạ minh châu có phải bị cái gì đá vào không? Sao lại kỳ lạ như vậy?

Mà mặt biển phía sau, vốn đang bình lặng, không hiểu sao bỗng nhiên sóng biển cuộn trào. Trong tiếng sóng trào, có thể nghe thấy tiếng hét chói tai của giao nhân, nhìn kỹ là giao nhân từng bị nàng đánh lúc nãy. Hắn cầm dạ xoa trong tay, đứng trên sóng biển trập trùng, thủy triều rất nhanh đánh về phía Nam Nhiễm. Trong giây lát, bờ cát bị sóng biển bao phủ, trở thành một bộ phận của biển cả.

Giao nhân kia nghĩ thế nào cũng cảm thấy tức giận, cho nên không nhịn được, ngóc đầu trở lại, quyết định giáo huấn nàng. Không phải nàng ỷ vào mình có một đôi chân sao?

Được thôi. Vậy nó sẽ giam nàng trong biển. Biển cả chính là thiên hạ của giao nhân, bây giờ nhất định sẽ tra tấn phản đồ này!

Đương nhiên nó cũng thấy có một người đứng bên cạnh nàng. Nhưng có vấn đề gì sao? Chỉ là một nhân loại thôi.

Sóng biển cuồn cuộn, mặt trời trên cao, sóng đánh vào đê biển như muốn nuốt sống nó. Giao nhân câm dạ xoa ở trong biển cuồng loạn, phát ra thanh âm vui thích chói tai.

Tây Nặc đứng tại chỗ, không hề động đậy, ánh mắt lạnh lùng tùy ý nhìn một cái, cuối cùng lực chú ý vẫn đặt trên người Nam Nhiễm. Nước biển đã qua ngực, hắn khép mắt, nhìn thân ảnh nữ nhân bị biển cả bao phủ.

Suy nghĩ nửa ngày, hắn nắm chặt tay, gân xanh hiện lên, cuối cùng vẫn vớt nữ nhân kia ra. Nàng tựa đầu vào vai hắn.

"Khụ khụ khụ khụ khụ."

Lúc nàng toàn thân nàng đã ướt đẫm, còn một chút nữa sẽ hoàn toàn ngâm mình trong nước, chết ở bên trong. Đến khi nàng lấy lại khí, cặp mắt to trừng hắn.