Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 117




Những vệ sĩ đi theo vào.

Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong phòng.

Còn có đạo diễn và nhà làm phim đang nằm tứ tung ngang dọc.

Mùi rượu nồng đậm tràn ngập khắp phòng.

Hình ảnh kia, chậc chậc chậc.

Đám người này uống đến mức mất khống chế?

Rốt cuộc là bỏ thứ tốt gì vào mới có thể uổng tới mức nằm liệt trên bàn?

Nguyễn Mặc sốt ruột, cho đến khi nhìn thấy Nam Nhiễm, mới dần dần bình ổn xuống dưới.

Hắn đi qua.

Sắc mặt lạnh như băng.

Duỗi tay.

Kéo Nam Nhiễm từ trên người Ninh Dã xuống.

Nguyễn Mặc mở miệng,

"Em đang làm gì?"

Nam Nhiễm vốn đang rất bất mãn.

Ai ngờ mình lại bị tóm vào một lồng ngực lạnh như băng.

Giọng nói quen thuộc.

Thân thể ······ sáng lấp lánh?

Cứ như vậy hiện ra trước mắt cô.

Nam Nhiễm đầu vùi vào cổ Nguyễn Mặc.

Cọ rồi lại cọ.

Cọ rồi lại cọ.

Lẩm bẩm một câu,

"Nóng chết mất."

Vừa nói.

Vừa định dùng sức ôm chặt Nguyễn Mặc.

Kết quả, liền bị Nguyễn Mặc kéo xuống khỏi người.

Nguyễn Mặc khom lưng.

Nhìn vào mắt cô.

"Anh là ai?"

Lúc hắn hỏi lời này.

Mang theo một loại ẩn ẩn tức giận.

Tiểu Hắc Long liếc một cái liền nhìn ra được là ký chủ đã chọc giận Nguyễn Mặc.

Điều này không thể được.

Thật vất vả mới tìm được một người nói chuyện có thể khiến ký chủ miễn cường nghe lọt.

Dạ minh châu còn phải ở lại bên người ký chủ nữa!

【 Ký chủ, ký chủ, cô nói Nguyễn Mặc, Nguyễn Mặc! 】

Nam Nhiễm nhìn hắn,

"Dạ ····· Nguyễn Mặc."

Nguyễn Mặc kéo Nam Nhiễm nhìn về phía Ninh Dã đang đứng trong góc.

"Hắn là ai?"

Nam Nhiễm nghi hoặc nhìn về phía Nguyễn Mặc

"Ở trong mắt anh em là đứa thiểu năng trí tuệ sao?"

Con ngươi Nguyễn Mặc đen nhánh, không gợn sóng mà nhìn Nam Nhiễm.

"Em nhận ra hắn."

Nam Nhiễm nâng nâng cằm.

Sao Tiểu Hắc Long lại cảm thấy ký chủ còn có chút kiêu ngạo nhỉ?

Nam Nhiễm nhanh chóng trả lời,

"Viên pha lê."

Ninh Dã đỡ tường.

Nỗ lực không cho nụ cười của mình sụp đổ.

Ừm.

Thực tốt.

Cô không phải thiểu năng trí tuệ.

Tôi là thiểu năng trí tuệ.

Nguyễn Mặc tới gần Nam Nhiễm.

Khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết kia, liền phóng to trước mắt Nam Nhiễm.

Trán hắn đụng vào trán cô.

Kéo tay cô.

Cánh môi đỏ thắm lúc đóng lúc mở, mang theo hờ hững

"Em biết, hắn không phải anh."

Biết hắn không phải anh.

Lại vẫn thân mật với hắn như vậy.

Không biết tại sao.

Thanh âm kia.

Mang theo một tia cô đơn.

Nam Nhiễm nghiêng đầu.

Do hơi say mà má cô phiếm màu hồng đào.

Đôi mắt đen nhánh, lúc nhìn về phía Nguyễn Mặc.

Trong mắt có một tia sáng khó có thể phát hiện được.

Cô ưỡn ưỡn người,

"Yên tâm, em sẽ không bắt nạt anh như vậy."

Vừa nói.

Nam Nhiễm vừa duỗi tay vỗ vỗ bả vai Nguyễn Mặc.

Dù sao cũng chỉ có một viên như vậy.

Bắt nạt mất rồi, vậy chẳng phải không còn nữa sao?

Dù sao viên pha lê cũng có hai viên.

Giết chết cái này, còn có cái khác mà.

Ninh Dã yên lặng xoay người, úp mặt vào tường.

Ý cười đã không thể duy trì.

Chỉ mong tên ngốc này mau đi đi.

Miễn cho bị tức chết.

Nguyễn Mặc ngửi được một thân mùi rượu trên người Nam Nhiễm.

Từ trước đến nay hắn đều không thích mấy thứ này.

Chỉ là.

Nếu đó là cô gây nên.

Trong lòng liền không có chút bài xích nào.

Hắn duỗi tay, ôm lấy eo Nam Nhiễm.

Kéo người vào lòng mình.

Mí mắt hắn rũ xuống, dò hỏi

"Vừa nãy, em đang làm gì?"

Nam Nhiễm tự giác giải thích,

"Cô ấy muốn chạy, em kéo cô ấy, đè người lên tường.

Định cắn cô ấy.

Mài răng."

Nguyễn Mặc ôm chặt người trong lòng hơn.

Ngẩng đầu liếc về phía Ninh Dã.

Trong con ngươi không gợn sóng toàn là lạnh nhạt.

"Tôi không thích cậu tới gần cô ấy."

Những lời này của hắn, là nói với Ninh Dã.

Ninh Dã vừa định chuồn, liền đối diện với tầm mắt Nguyễn Mặc.

Cô sờ sờ mũi.

Đây là bị người ta xem thành tình địch?

Nam Nhiễm suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu.

"Em muốn cắn người, phải làm sao giờ?"

Tiểu Hắc Long cảm thấy sau khi ký chủ nhà mình uống rượu xong, nhìn qua có vẻ đầu óc không được linh hoạt cho lắm.